*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“ Vậy ngày mai bắt đầu đi.” Tiêu thi đi đến bên cạnh trượng phu, đặt một tay lên vai trượng phu.
Dù tay nàng không có bao nhiêu sức nặng, nhưng Lục Vanh cũng cảm nhận được sự ủng hộ cổ vũ của thê tử, hắn hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc cũng đứng lên cười dỗ nữ nhi “A Noãn đi ngủ sớm đi, ta cùng mẹ con đi trước.”
Lục Minh Ngọc ngoan ngõan dạ một tiếng, nhìn theo bóng ra cha mẹ đi ra cửa.
~
Màn đêm buông xuống, Thu Nguyệt cầm đèn lồng đi phía trước, đằng sau Tiêu thị ôm cánh tay của Lục Vanh, bước chậm phối hợp cùng hắn.
nói xong hai vợ chồng tiếp tục đi về phía bên viện của nàng. Nàng đường đường là phu nhân, chưa từng nghĩ đến chuyện “diễu võ dương oai” với Mặc Trúc. Nhưng Thu Nguyệt thì không giống vậy, khi đi ngang người Mặc Trúc thì hừ một tiếng.
Mặc Trúc rũ mắt xuống, mặt không biểu cảm, chỉ chờ ba người đi vòng qua hành lang, nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn động tác Tiêu thị ôm tay Lục Vanh. Khi nàng mới vừa tới hầu hạ tam gia, tam gia lúc đó còn nhỏ, hơn nữa vừa mới bị mù, không có quen với bóng tối, đi đường thường xuyên đụng vào đồ vật hoặc ngã, nàng ta vội vàng xông lên muốn dìu hắn, mỗi lần như vậy đều bị hắn lạnh giọng bảo lui xuống, căn bản không cho nàng chạm vào người, nhưng hiện giờ, tam gia chịu cho phu nhân ôm lấy, lại còn ngay trước mặt nha hoàn….
Lục Minh Ngọc một mình ngồi đợi trong phòng, bận bịu chuẩn bị cẩn thận, cũng không phát hiện tối hôm qua cha mẹ ân ái quá mức. Làm xong thì đithỉnh an cha mẹ,chỉ cảm thấy thần thái của phụ thân sáng láng tuấn tú, mẫu thân thì ôn nhu như đóa hoa mẫu đơn, Lục Minh Ngọc chỉ nghĩ cha mẹ đối với nàng có quá nhiều kỳ vọng, bỗng nhiên trên vai tựa như gánh nặng nghìn cân.
Là nàng cho cha mẹ hy vọng, nếu như không thành công thì sao?
thật ra lúc trước trong lòng Lục Vanh thấp thỏm, nhưng được sự ủng hộ của thê tử tối hôm qua, lúc này cũng bình tĩnh lại nhiều, sau khi ăn xong thìmuốn cùng nữ nhi đi thư phòng.
Băng dày ba thước, không chỉ lạnh một ngày, mắt phụ thân đã mù nhiều năm, không phải trị một lần là xong.
Lục Vanh không tiện mở miệng, nhìn nữ nhi cười cười, tỏ vẻ mình không quan tâm, hắn sẽ chờ được.
Thấy nữ nhi đã xong, Tiêu thị đi tới, nhìn chằm chằm trượng phu một lúc, nàng cúi đầu, dùng hết sức ôm lấy nữ nhi ngoan của mình, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, xem Lục Minh Ngọc tựa nhân bảo vật quý báu nhất trên đời: “ A Noãn,A Noãn chính là phúc tinh của cha cùng mẹ, đời này mẹ kiêu ngạo nhất, chính là có một đứa con hiếu thuận thông minh như vậy.”
“ đó cũng là do cha mẹ sinh tốt, dạy cũng tốt.” Lục Minh Ngọc dựa vào lòng ngực của mẫu thân, mệt mỏi nhưng cảm kích mà nói.
Có lẽ phụ thân là người hồ đồ tự ti, không biết nhìn người,cùng với thân phận thứ nữ của mẫu thân mà nhiều người khinh thường, nhưng đây chính là cha mẹ sinh ra nàng, bọn họ đối tốt với nàng vô điều kiện, cho nên mặc kệ đời này hay cả kiếp sau kiếp sau nữa, mặc kệ những khó khăn phía trước, nàng đều muốn hồi báo tốt cả hai người.
Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ, lại có thể báo đáp được ánh nắng của cả ba xuân? (1)
(1) Câu thơ trong bài “Du tử ngâm” của Mạnh Giao. Đứa con được ví như "tấc lòng của cỏ", còn cha mẹ là "ba xuân", ánh nắng xuân đã sưởi ấm, làm cỏ non đâm chồi nảy lộc, nhưng có ai đong đếm được ánh nắng ấy đã bỏ ra bao nhiêu. Nguyễn Du cũng đã mượn hai câu thơ cuối của bài thơ này để diễn tả nỗi lòng tha thiết muốn báo hiếu cha mẹ, đền ơn sinh thành của Thúy Kiều: “Hạt mưa sá nghĩ phận hèn, Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT