#Sáng hôm sau#

Hắn quơ vội chiếc điện thoại đang reo liên hồi.

- Alo...- Bắt máy giọng đầy mệt mỏi.

- Thần Phong! Hôm nay cậu không đến công ty có phải vẫn chưa khỏe không?

- Ưmh... Tớ vẫn thấy đầu óc không tỉnh táo lắm.

- Cậu ổn chứ? Có cần tớ đến đó không?

- Không cần đâu... Tớ ổn mà.

- Vậy cậu nghỉ ngơi đi! tớ sẽ lo việc ở công ty giúp cậu.

- Ưk.. cảm ơn cậu.

Hắn tắt máy, gác tay lên trán thở dài.

- Haizz..... Đầu óc mình bị sao thế này?

Rồi hắn chợt nhớ ra chuyện tối qua, cầm điện thoại lên lướt lướt tìm tin nhắn kỳ lạ mà hắn nhìn thấy.

- Không có. Vậy tối qua đúng là mình gặp ảo giác rồi. Haizzzz.... Sao mình lại có thể tưởng tượng ra cô ta chứ còn tìm đâu ra cái tên Tinh Nhi nữa.

*ịch...* Một vật thể lạ từ đâu rơi xuống giường nằm ngay cạnh hắn, sợ cứng người hắn cố liếc mắt sang. Một mái tóc đen bóng mượt....

- Cái... cái... quái gì đây? - Hắn bật dậy chạy bán sống bán chết ra cửa.

Chạy được nửa đường hắn dừng lại và bình tĩnh hơn khi hắn phát hiện người quen.

- Là... là cô ta????? Tại sao cô ta lại xuất hiện nữa vậy?

Câu nói của Thiên Băng tối qua hiện về trong đầu hắn “Ta là Thần, là Thần”.

- Không lẽ cô ta là Thần thật sao? - Mang một mớ tò mò hắn tiến từng bước chậm rãi về phía Thiên Băng.

Nhè nhẹ lại sát mép giường rồi cúi nhìn Thiên Băng thật kỹ. Bất chợp một cánh tay kéo hắn, quật ra giường rồi khống chế.

- Ngươi_muốn_làm_gì? – 2 cánh tay chống xuống hai bên mặt hắn, Thiên Băng nhìn hắn đâm đâm.

- Tôi... Tôi không làm gì cả. Chỉ muốn xem rốt cuộc cô là cái gì?

- Ta nhắc lại lần cuối. Ta là Thần. – Ghé sát mặt.

- Tôi không tin. Trên đời này làm gì có Thần chứ.

- Thật sao? Ta sẽ chứng minh cho người là có. – Ánh sáng lóe lên bao quanh Thiên Băng tóc nhỏ lại dài ra, mắt lại chuyển sang màu đỏ rượu kèm bộ trang phục cổ trang. Chính nó dạng tiên thể của nhỏ.

Tên Thần Phong nhìn không chớp mắt hắn lặng người “Là cô ấy, cô gái lần trước xuất hiện mờ mờ ảo ảo khi hắn ngất xỉu”.

- Sao nào? Ta không lừa ngươi chứ?

- Ưk.. thì... Nhưng tại sao cô lại đến đây? Mục đích của cô là gì?

- Ta chỉ đến để thực hiện nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ?

- Đúng. Đó chính là giúp đỡ ngươi.

- Giúp tôi? Tôi đâu có việc gì cần cô giúp?

- Con người ngây thơ. Ngươi có biết cái mạng của ngươi giữ được là nhờ linh đan của ta không? Nếu không phải tình thế ép buộc ta không thèm quan tâm đến loại người như ngươi.

- Cô đang nói chuyện gì mà nghe khó hiểu vậy? Linh đan rồi nhiệm vụ?

- Ngươi không cần biết nhiều? Chỉ cần biết ta sẽ giúp ngươi lấy lại những ký ức mà ngươi đã mất. Giờ thì đừng tùy tiện gọi tên ta nữa. - Biến mất trong tích tắc.

“Ký ức mình đã quên sau”, trong đầu hắn bỗng ùa về những hình ảnh mờ nhạt không rõ ràng, nhưng nó làm tim hắn đau lòng hắn quặn thắc.

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Mình đã quên điều gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play