Trong tất cả những người mà tôi đã từng crush, có lẽ cậu ấy là người mà tôi nhẫn nại nhất. Nhất nại ở đâu nghĩa là gì? Bình thường, tôi crush một người nhiều nhất là 2 tháng. Nhưng đối với cậu ấy, số thời gian tôi thích cậu ấy đã gần 2 năm rồi.

Chúng tôi học chung với nhau 4 năm. 2 năm đầu tôi không có ấn tượng với cậu ấy. Năm đầu tiên, cậu ấy nhìn khá béo, gương mặt như kiểu búng ra sữa. Nhìn qua rất đúng dạng công tử bột. 1 năm sau, tôi thích bạn thân của cậu ấy. Nhưng cái cảm giác đó chỉ kéo dài 2 tháng. Sau đó, tôi ở giá. 1 năm tiếp, cậu ấy dường như thay đổi rất nhiều. Không còn vẻ béo tốt đầy đặn như năm đầu, mà thay vào đó một vẻ ngoài rất đẹp trai và cuốn hút. Chính tôi cũng ngỡ ngàng vì điều ấy.

Cũng chính vì vẻ ngoài đó, năm học thứ 3, cậu ấy có quen rất nhiều bạn gái. Từ anh chị lớp trên đến các em nhỏ lớp dưới, từ học khác trường đến học cùng trường, cậu ấy không bỏ qua bất kì đối tượng nào. Có lẽ vì vậy, có một khoảng thời gian tôi đã có ý định uncrush.

Nhưng việc uncrush đâu có dễ dàng. Mỗi lần tôi định uncrush là cậu ấy lại khiến tôi cảm thấy vui vẻ, trêu chọc tôi khiến tôi cảm thấy ảo tưởng về tình cảm mà cậu ấy dành cho tôi.

Ngoại hình của cậu thì khỏi phải bàn. Nếu được hỏi người nào trong lớp đẹp trai nhất, các cô gái của lớp tôi sẽ đồng loạt nói tên cậu ấy. Hay thậm chí hỏi trong khối, đáp án vẫn chỉ dành cho cậu ấy. So sánh nhan sắc với nhau, tôi thua xa cậu ấy. Tôi không xinh đẹp, cùng lắm nói rằng vẻ ngoài của tôi khá ưa nhìn. Chỉ tiêu chuẩn đầu tiên thôi, tôi cũng cảm thấy không thể nào sánh vai cùng cậu ấy.

Tỉ số: Cậu ấy 1. Tôi 0.

Xét vế tình hình học tập. Nếu nói cậu ấy học giỏi, cũng không đúng lắm. Mà nói cậu ấy học kém, lại càng sai lầm. Cậu ấy học giỏi môn Toán, từng rất nhiều lần lên bảng giải các bài toán trong khi cả lớp không có một ai. Vì vậy mà cậu ấy được cô giáo dạy môn Toán yêu quý vô cùng. Ngoài môn Toán, các môn Tự Nhiên khác cậu ấy đều học được.

Nhìn lại tôi, trong lúc cậu ấy lên bảng giải bài toán khó, tôi ngồi ở bên dưới suy nghĩ nát óc mới ra. Môn Tự nhiên chính là kẻ thù truyền kiếp của tôi.

Tỉ số: Cậu ấy 2. Tôi 0.

Nếu ở thời kỳ phong kiến, gia đình cậu ấy được gọi là tầng lớp quý tộc. Bố mẹ đều có công việc ổn định, quyền chức cao sang. Tôi đã từng đến nhà cậu ấy. Nhà của cậu ấy nằm trong khu nhà cao cấp, nơi chỉ có những người giàu có tập trung.

Còn gia đình tôi. Tôi là con nhà gia giáo. Bố mẹ đều có công ăn việc làm ổn định. Nhưng dẫu sao cũng không thể bằng nhà của cậu ấy.

Tỉ số: Cậu ấy 3. Tôi 0.5

Còn nếu nói về tính cách, tôi tin chắc có thể sánh ngang với cậu ấy, hoặc cao hơn cậu ấy một chút xíu.

Cậu ấy rất hoà đồng. Nói năng khéo léo. Chơi được thì chơi hết mình còn không thích thì lập tức coi người ta như không khí. Tuy gia đình khá giả nhưng cậu ấy không có tình thiếu gia công tử gì cả. Trong một khoảng thời gian, cậu ấy có thói ăn chơi đua đòi, cũng đua đòi đi xăm mình ở bắp chân, cũng tập hút thuốc lá, quen nhiều bạn gái. Ngoài ra, có nhiều người xung quanh tôi nói rằng, cậu ấy chơi với bạn bè toàn giả dối. Đến cả cậu bạn thân cũng cố ý tránh mặt cậu ấy. Thậm chí, tin nhắn cậu ấy nhắn trong nhóm lớp nhờ giúp, có rất nhiều người đã đọc nhưng không hề có ý trả lời.

Cậu ấy như vậy, nhưng tôi lại không thể ngăn cản mình không được thích cậu ấy nữa.

Tỉ số: Cậu ấy 3.5. Tôi 2.

Dù so sánh như nào thì tôi vẫn không thể bằng cậu ấy. Tuy nhiên, trong cuộc đời này, không phải cứ hoàn hảo giống nhau thì mới đến được với nhau. Người ta có nói đến luật bù trừ. Nếu người vợ không được giỏi việc này, người chồng sẽ bù đắp lại. Chính vì vậy, tôi vẫn còn cơ hội. Dù cho nó mỏng manh đến cỡ nào, tôi nhất định phải nắm lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play