Sáng hôm sau, khi cô vừa thức dậy và đi xuống nhà thì bắt gặp Hàn lão gia đang ngồi uống trà cùng với ba mẹ cô. Thấy cô đi xuống ông vẫy tay gọi cô lại ngồi cùng. Như thói quen thường ngày, Tuệ Nghi đến hôn vào má ba mẹ ba cái rồi chạy đến ôm cổ Hàn lão gia hôn vào má ông ba cái thật kêu làm cho ông cười phá lên.
'' Moa..moa..moa..''
Hàn lão gia vừa xoa đầu cô vừa nói
- Tuệ Nghi à, con cứ đáng yêu như thế này thì ta phải rước con về sớm thôi
Tuệ Nghi được khen thì cười tít mắt, để lộ cái răng kểnh trông đến là duyên. Nhưng được một lúc thì nụ cười trên môi cô tắt ngấm, mắt đỏ hoe, nước mắt trực trào ra, cô mếu máo
- Nếu vậy thì con phải xa ba mẹ sao?...hu..hu..con không chịu đâu
- Nghi nhi, con có thể xin Hàn lão gia về thăm ba mẹ mà - ba cô giải vây cho ông bạn thân chí cốt
Cô quay sang nhìn Hàn lão gia như để xác thực việc ba mình nói. Hàn lão gia thấy vậy cũng gật đầu, lấy tay lau nước mắt cho cô. Ông nhẹ nhàng bảo
- Nghi nhi, con đi thay quần áo đi. Chúng ta sẽ đi thử váy cưới, có chịu không?
- Ừm - cô gật đầu cái rụp rồi chạy như bay lên nhà thay quần áo.
Một lúc lâu sau, Tuệ Nghi bước xuống trong bộ váy trắng, tóc thả bồng bềnh, chân đi giày búp bê cũng màu trắng nốt, tay đeo đồng hồ bạch kim.
Ba người lớn nhìn cô từ trên xuống dưới gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Cô phi luôn ra cửa đứng chờ Hàn lão gia. Ba mẹ cô và ông chào nhau rồi ai làm việc nấy.
Hai người khoác tay nhau ra chiếc BMW màu đen của ông rồi đi đến tiệm váy cưới nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Qủa nhiên không phải là hư danh, trước mặt hai người có thể gọi là thiên đường của các loại váy cưới khác nhau được hội tụ từ khắp nơi trên thế giới.Hàn lão gia kéo tay cô bước vào thì đã thấy Hàn Thiên Khánh ngồi ở đó từ khi nào.
Tuệ Nghi đưa ánh mắt tò mò nhìn anh rồi quay sang hỏi Hàn lão gia
- Ba à, đây là ai vậy?
Thấy Tuệ Nghi chỉ tay vào anh, Hàn lão gia cười nói với cô
- Tuệ Nghi, đây là Khánh nhi, con trai ta
Tuệ Nghi nghe xong càng tỏ ra tò mò hơn về nhan sắc của Hàn Thiên Khánh vì anh ngồi trên ghế sofa, tai nghe nhạc, quay người lại với cô nên cô không nhìn thấy.
Hàn lão gia đi đến đụng nhẹ vào vai Hàn Thiên Khánh làm anh hơi giật mình quay lại. Đập vào mắt Tuệ Nghi là một soái ca chính hiệu, tóc nâu, mắt cũng màu nâu, vest đen chỉnh tề, khuôn mặt đẹp hơn tạc tượng, chân đi giày màu đen nốt. Tóm lại ba chữ '' Đẹp mê người '' là cụm từ dễ dùng để hình dung vẻ đẹp trai của anh nhất.
Hàn Thiên Khánh bỏ tai nghe ra, mắt chăm chú nhìn Tuệ Nghi. Hôm nay cô rất đẹp, còn đẹp hơn cả Như Ngọc của anh nữa. Hàn Thiên Khánh đưa mắt nhìn sang Hàn lão gia rồi lạnh lùng nói
- Ba ngồi đi
Hàn lão gia chỉ gật đầu rồi kéo tay Tuệ Nghi vào chỗ ngồi. Tay ông cầm quyển catalogue lên xem, thỉnh thoảng ông lại đưa sang cho Tuệ Nghi xem. Chỉ riêng Hàn Thiên Khánh là ngồi im, mắt chăm chú nhìn Tuệ Nghi, thỉnh thoảng anh lại nhếch môi cười nhẹ khi thấy những hành động đáng yêu của cô.
Cứ bộ nào ông ưng là Tuệ Nghi đều đồng ý hết, bất kể cô có thích hay không thích. Cuối cùng ông cũng chọn được cho cô hơn 20 bộ còn của Hàn Thiên Khánh là 7 bộ.
Hai người được nhân viên đưa đến hai nơi khác nhau để thay đồ cưới, còn Hàn lão gia thì chỉ ngồi cười cười như một người bị tự kỉ, trong đầu hình dung hai đứa con bảo bối của mình trong những bộ đồ mình chọn cho.
Sau một hồi vật lộn với nhân viên trang điểm, cuối cùng hai người cũng bước ra. Hàn Thiên Khánh trong bộ Vest trắng cao cổ lịch lãm, tay đeo đồng hồ, chân đi giày trắng nốt, tóc modern quiff, gương mặt trang điểm nhẹ. Nhìn anh rất chi là phong độ và cuốn hút, không biết trong lúc trang điểm cho anh đã có biết bao nhiêu cô nhân viên bị đi nhập viện rồi.
Còn về phần Tuệ Nghi thì còn kinh thiên động địa hơn. Cô đã lập được thành tích khủng gấp bội Hàn Thiên Khánh khi làm stylish nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc đi nhập viện vì thiếu máu trầm trọng, mười cô nhân viên trang điểm cho cô thì cả mười cô đều mê cô như điếu đổ mặc dù thân là con gái. Vâng và khinh khủng nhất vẫn là làm cho giám đốc của tiệm váy cưới này phải đau tim khi thấy cô cười. Ôi trời ơi, Hàn Thiên Khánh nhà mình có sức chịu đựng trâu bò tái thế không bằng.
Anh nhìn cô không chớp mắt, gương mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Trước mắt anh bây giờ là một thiên thần chứ không phải một cô gái bình thường. Người Tuệ Nghi toát lên vẻ đẹp kiêu sa, quyến rũ và trong trắng giống như là một tiểu thư đài cát.
Cô khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh được thiết kế theo kiểu đuôi cá làm tôn lên từng đường cong trên cơ thể của cô. Mái tóc nâu được làm kiểu, trên đầu đội một chiếc vương miện to bản bằng kim cương và các loại đá quý khác. Chân đi giày cao gót 15 phân, cổ cô đeo một chiếc dây chuyền to bằng kim cương nốt. Gương mặt được trang điểm nhẹ. Nhìn cô còn đẹp hơn cả hoa hậu, chỉ tiếc là cô không có đôi cánh nếu không cô sẽ bay lên trời cao và hoà mình vào không trung.
Bước nhẹ nhàng đến chỗ Hàn lão gia, cô phụng phịu làm mặt giận dỗi ông
- Ba à, đừng nhìn con như vậy. Thật sự bộ đồ này rất vướng víu và khó chịu
Hàn lão gia đang ngẩn ra nhìn cô thì giật mình khi nghe cô than thở
- Nghi nhi, con đẹp lắm. Chịu khó một chút nha, xong ta sẽ dẫn con đi ăn kem - Hàn lão gia xoa đầu cô cưng nịnh làm ai đó ở bên cạnh có chút ghen tị. Hàn Thiên Khánh anh chưa bao giờ được ông chiều chuộng như vậy. Tuệ Nghi làm dâu của ông đúng là sướng hơn tiên mà.
Cô gật đầu cười nhẹ đồng ý. Chợt như nhớ ra việc gì đó, Tuệ Nghi quay sang nhìn Hàn Thiên Khánh đang đứng nhìn hai người mỉm cười. Cô nhảy tót đến nắm tay anh lắc lắc làm cho con tim của anh loạn nhịp mất rồi. Cô nhìn anh nũng nịu như trẻ con
- Khánh nhi, anh đi với ba và tôi nhé!
Có chút bất ngờ với hành động của cô, anh giựt phăng tay Tuệ Nghi ra làm cho cô chao đảo và ngã xuống vì đi giày cao gót không quen cộng thêm việc nó quá cao. Cô nhắm tịt mắt lại chuẩn bị hôn đất mẹ thân yêu thì chợt một cánh tay rắn chắc đỡ lấy eo cô ôm vào lòng.
Tuệ Nghi giật mình mở mắt ra thì thấy khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thiên Khánh. Có chút rung động hiện hữu trong tim hai người. Hai ánh mắt nâu nhìn nhau không rời. Hàn lão gia thấy vậy thì mỉm cười chúc phúc cho cặp đôi trẻ.
Sau 3 phút nhìn nhau đắm đuối, cuối cùng Hàn Thiên Khánh cũng bỏ cô xuống. Tuệ Nghi e lệ quay sang hướng khác, Hàn Thiên Khánh thì khẽ ho nhẹ lấy lại vẻ lạnh lùng. Chỉ khổ cho hai người là Hàn lão gia bắt thay quá nhiều đồ, cứ thay ra lại mặc vào vì cái nào cũng đẹp rất khó chọn.
Kết quả cuối cùng của ông là một bộ váy xoè trắng, cúp ngực, thắt nơ lệch ở vai kết hợp với bộ trang sức kim cương cao cấp dành cho Tuệ Nghi. Còn Hàn Thiên Khánh thì vest đen lịch lãm, giày da Ý bóng lộn, đeo nơ lụa màu đen, áo sơ mi trắng thượng hạng. Đây là set đồ dành cho hôm đính hôn.
Còn ngày hôn lễ được tổ chức thì bí mật sẽ được bật mí sau.
...................
Tuệ Nghi sau khi thử váy cưới xong thì chạy vội vào nhà vệ sinh, cô cho nước sả tới tấp để rửa đi lớp trang điểm quá dày và cầu kì. Cô bị dị ứng với loại phấn mà nhà tạo mẫu dùng, nó khiến mặt cô nóng ran và đỏ ửng lên, làm cho cô không khỏi ngứa ngáy.
Đối với Hàn Thiên Khánh thì không việc gì, anh chỉ rửa nhẹ qua là xong. Bước đến bên Hàn lão gia ngồi đợi Tuệ Nghi.
Ba mươi phút sau, cô đi ra với khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Càng gãi nó càng đỏ, thế là hết cách, cô đành phải ra cầu cứu hai người đàn ông. Hàn lão gia nhìn thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, ông hỏi cô nhẹ nhàng và rất quan tâm
- Nghi nhi, mặt con bị làm sao mà đỏ thế kia?
Tuệ Nghi được dịp, sà ngay vào lòng Hàn lão gia than vãn, miệng mếu máo, nước mắt chảy ra tèm lem trông rất tội nghiệp
- Ba à, hình như con bị dị ứng - Cô vừa mếu máo vừa đưa tay lên mặt gãy soành soạch.
Mặt Hàn lão gia và Hàn Thiên Khánh biến sắc. Hai người vội đưa cô đến bệnh viện trung tâm thành phố để điều trị.
Trong căn phòng Vip 1, một cô gái đang ngỗi gãi mặt như Tôn Ngộ Không chuyển thế. Nhìn vừa thấy thương vừa thấy buồn cười.
Tuệ Nghi khó chịu nhăn mặt lại như khỉ đột, từ cửa đi vào là một ông bác sĩ trung niên cùng một cô y tá đẩy xe dụng cụ. Trên tay ông ta cầm một cái kim tiêm nhọn hoắt, sắc lẹm làm cho Tuệ Nghi hoảng sợ.
Đi sau hai người là Hàn lão gia và Hàn Thiên Khánh. Tuệ Nghi thấy Hàn lão gia thì nũng nịu như trẻ con
- Ba à, con không tiêm thuốc đâu
- Nghi nhi, tiêm thuốc xong là có thể đi ăn kem rồi. Ngoan - Hàn lão gia dỗ ngọt
Hành động và lời nói của cô làm cho ai đó cảm thấy hơi đau nhói ở tim mà không rõ lí do. Anh chỉ biết là khi cô gái nhỏ bé này bị gì thì tim của anh đều như bị ai bóp nghẹn lại, không thể thở được. Đưa tay lên sờ vào tim mình, Hàn Thiên Khánh cảm thấy rất lạ. Người anh nôn nao, cồn cào như chính mình là người bị tiêm chứ không phải Tuệ Nghi.
Quay sang nhìn cô gái bé nhỏ đang khóc nhè, mè nheo với Hàn lão gia đủ kiểu nhưng vẫn bị bắt tiêm, tim anh lại càng đau hơn.
Tuệ Nghi cuối cùng hết cách nên ngồi chịu đựng mũi tiêm khinh khủng kia đâm vào người như kiểu trích heo. Và khi bị chích thuốc thì con heo xấu số ấy sẽ kêu ré lên đau đớn nhưng Tuệ Nghi nhà ta còn kêu kinh hơn - như tạp âm của các loại con vật rống - nghe thật ghê rợn.
Hàn lão gia và Hàn Thiên Khánh đứng bên mà không khỏi đau lòng. Sau đó 20 phút thì gương mặt thiên thần của cô cũng trở lại bình thường.
Tuệ Nghi được đưa đến công viên ăn kem đúng như lời hứa của Hàn lão gia. Cô thích thú lao ra khỏi xe, kéo theo cả hai người đàn ông mặt lạnh hơn tiền lôi sềnh sệch đi như hai cái bao tải cỡ bự.
Mọi thành phần ở trong công viên đều đổ dồn những ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ lên ba người. Tuệ Nghi đi đến quầy bán kem đông nghịt người xếp hàng chờ đợi, mặt cún con sụp xuống buồn thiu, thất vọng. Cứ chờ đợi như vậy có mà đến sang năm cũng chẳng đến lượt mình.
Chợt một cái bóng đèn sáng tưng hiện lên trên đầu cô. Tuệ Nghi quay sang nhìn hai người đằng sau mình mưu đồ rồi quay sang đám đông kia giả bộ hét lên như kiểu tình cờ bắt gặp
- HÀN THIÊN KHÁNH ĐANG Ở ĐÂY - giọng hét vàng 100hz làm cho tất cả náo loạn hết cả lên.
Đúng như cô dự đoán, cả đám người bỏ hàng chạy ra bâu lấy anh và Hàn lão gia như ruồi bâu thức ăn ngon lành. Nhanh chân, Tuệ Nghi nhảy tót đến mua vội ba cái kem socola rồi chạy ra kéo hai người đang bị bao vây kia ra khỏi chỗ đó và chạy đi thật xa.
Lũ cô hồn kia vẫn đuổi theo ba người sát nút như kiểu không có ý định buông tha. Đám nhà báo và paparazi cũng nhanh chóng được gọi đến săn tin. Cuối cùng cũng chui được vào xe, Hàn Thiên Khánh vội cho xe chạy đi.
Trên xe, ba người hít lấy hít để khí oxi giống như từ cõi chết trở về. Đưa cho Hàn Thiên Khánh và Hàn lão gia hai cây kem, Tuệ Nghi lè lưỡi gãi đầu hối lỗi, mặt cún con, mắt long lanh như hai viên pha lê. Nhìn đáng yêu chết đi được
- Ba, Khánh nhi. Xin lỗi hai người - Cô thành tâm hối lỗi, mắt hết nhìn ông rồi đến Hàn Thiên Khánh ngồi lái xe như để thăm dò thái độ của hai người.
Hàn Thiên Khánh không nói gì, anh coi lời cô nói như không khí thoảng qua tai. Còn Hàn lão gia thì vừa tức vừa giận nhưng ông không lỡ mắng Nghi nhi của ông lên cũng nói mát cho qua chuyện, nếu là người khác thì biết tay ông
- Nghi nhi thông minh quá nhỉ? Lấy ta và Khánh nhi ra làm bia đỡ đạn của con cơ đấy!
Trong giọng nói có chút bực mình làm Tuệ Nghi sợ Hàn lão gia sẽ cắt xít với mình nên vội năn nỉ, ỉ ôi
- Thôi mà ba à. Con biết lỗi rồi mà, ba đừng cắt xít con nha...nha...nha... - Vừa nói cô vừa lay tay ông như trẻ con làm cho Hàn lão gia mủi lòng phá lên cười.
- Vậy là ba tha lỗi cho con rồi nha. Moa..moa...moa...ba là nhất - Cô nhảy lên thơm vào má ông ba cái kêu ơi là kêu.
Hàn lão gia cười mãn nguyện còn Hàn Thiên Khánh thì có phần bất ngờ và hơi ghen tị với ba mình. Anh ước người đó là anh - Trời anh nghĩ cái gì thế này, người mà anh yêu là Như Ngọc chứ không phải Tuệ Nghi. Với cái suy nghĩ đó ở trong đầu, Hàn Thiên Khánh cứ lắc đầu liên tục làm cho Hàn lão gia và cô chú ý.
- Khánh nhi, anh không ăn kem hả, chảy hết rồi kìa - Tuệ Nghi nhắc anh trong khi đang ăn cây kem của mình, bên cạnh là Hàn lão gia cố nuốt cái thứ lạnh toát ấy để cho cô vui chứ ông chẳng ham hố gì.
Thấy anh không nói gì, một tay cầm vô lăng điều khiển, một tay cầm cây kem đang chảy kia mà không đụng đến một miếng. Cô liền chồm lên, ghé sát mặt vào mặt Hàn Thiên Khánh, luồn qua cổ anh ăn cây kem kia.
Hành động của Tuệ Nghi làm cho cả anh và Hàn lão gia bất ngờ tột độ. Khẽ quay sang nhìn cô, một gương mặt hoàn hảo từng đường nét đang gần như là áp vào mặt anh. Một mùi thơm thoang thoảng bay bên cánh mũi cao của Hàn Thiên Khánh làm cho anh không muốn rời.
Mái tóc nâu rơi vào mặt anh như thác nước đổ xuống, mùi dầu thơm lôi cuốn xộc lên thẳng mũi.
Sau khi cắn xong một miếng, cô đang định trở về chỗ thì thấy vướng vướng, nhìn xuống thì thấy chiếc dây chuyền của cô đang mắc vào đồng hồ của anh. Lấy tay gỡ mãi mà nó không ra, càng vướng chặt hơn.
Lúc này, Hàn Thiên Khánh mới chú ý đến cái sợi dây chuyền của cô mắc vào đồng hồ của mình. Lập tức, anh cho xe tấp vào bên đường và giúp cô tháo nó ra nhưng không được. Tuệ Nghi đang cố gắng tháo thì mộ bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào tay cô như một hành động đụng chạm da thịt bình thường.
Cô vội rụt tay lại để cho anh làm. Sau một hồi vật lộn với cái dây chuyền và cái đồng hồ, bực quá anh dựt phăng sợi dây của cô ra làm cho cổ Tuệ Nghi hằn lên một vết đỏ. Cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi quay sang Hàn Thiên Khánh định hỏi anh làm gì thì Hàn Thiên Khánh đã giải thích luôn, chất giọng lạnh lùng vĩnh cửu khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, gai sống cổ.
- Tôi sẽ trả cô sau - Ngắn gọn và súc tích là phong cách nói chuyện của cha con nhà này hay sao ý.
Tuệ Nghi nghe thấy vậy thì yên tâm hơn, cô gật đầu đồng ý rồi ngồi về chỗ nhìn Hàn lão gia ái ngại. Ông cũng chỉ gật đầu cho qua mà không nói gì.
Ngay khi Hàn Thiên Khánh đang định cho xe chạy thì cô vội bảo anh dừng lại. Trước mắt cô là một khu vui chơi giải trí khét tiếng ở Trung Quốc. Nơi đây có rất nhiều trò chơi hấp dẫn với đủ các thể loại khác nhau mà cô chưa từng được chơi.
Mở cửa xe ra, cô chạy ngay đến quầy bán vé nhưng lại quay lại lôi Hàn lão gia và Hàn Thiên Khánh theo. Lần này, Hàn lão gia không dám chơi với cô nữa không khéo có án mạng không chừng, ông từ chối khéo
- Ta có việc bận cần phải về rồi. Khánh nhi dẫn Tuệ Nghi đi chơi nha. Hai đứa chơi vui vẻ, ta đi đây - Nói rồi Hàn lão gia đi đến chiếc BMW đen của mình và rời khỏi nơi đó.
Tuệ Nghi nhìn theo xe ông đến khi nó hoà nhập vào dòng xe nhộn nhịp ngoài kia và mất dạng. Cô chán nản quay sang nhìn Hàn Thiên Khánh ở bên cạnh, mặt anh lạnh hơn tiền, đôi chân không có gì gọi là di chuyển khỏi một vị trí. Ở với tên này chắc cô bị tự kỉ sớm quá!
Tuệ Nghi đang suy nghĩ linh tinh thì bị giọng nói quen thuộc làm cho giật mình
- Tôi về - Hàn Thiên Khánh lạnh lùng phán làm cho cô không khỏi thất vọng nhưng không dám ho he gì.
Anh bỏ đi trước, cô lững thững theo sau vác theo cái mặt buồn thiu như cái bánh đa nhúng nước, định bảo anh đi chậm lại thì một giọng nói phá đám chen ngang
- Hàn Thiên Khánh - giọng nói ấm áp của một chàng trai soái ca gọi tên anh. Gương mặt baby, thân hình chuẩn, mái tóc vàng huyền thoại được vuốt keo tạo kiểu, đeo mắt kính thời trang thương hiệu nổi tiếng, chân đi giày thể thao cao cổ màu đỏ, áo thun đen bên ngoài là áo khoác da đỏ, quần legging da rách của con trai. Nhìn tổng thể phải nói là rất bụi và thời thượng
Hàn Thiên Khánh nghe thấy giọng nói quen thuộc của thằng bạn thân trời đánh gọi mình thì dừng lại nhưng không quay lại, Đức Anh vội chạy đến chỗ anh tí ta tí tởn
- Sao hôm nay lại có hứng đi khu vui chơi vậy?
Bị hỏi đúng trọng tâm câu chuyện, Hàn Thiên Khánh quay lại hất mặt về phía cô đang đứng nhìn hai người nói chuyện
- Hỏi cô ta - Vẫn là ngắn gọn và súc tích
Bây giờ Đức Anh mới để ý đến Tuệ Nghi, vừa nhìn thấy khuôn mặt trời phú của cô, Đức Anh đã không kiềm chế nổi mà thốt lên kinh ngạc
- Wow, thiên thần. Em đi với cái tên trời đánh này sao? Đi với anh đi - Đức Anh dụ dỗ, lập tức phóng như bay đến bên cô năn nỉ
Bị phản bội trắng trợn, mặt Hàn Thiên Khánh đen lại như cái đít nồi. Thằng bạn thân từ thuở lọt lòng của anh cứ thấy gái đẹp là tớn hết cả lên, kể cả hoa đã có chậu cũng dám đập chậu cướp hoa xong bị cái chậu đập cho tan xác không biết bao nhiêu lần rồi vẫn không chừa.
Còn Tuệ Nghi thì ngạc nhiên hết cỡ, nhưng lại một cái bóng đèn nữa sáng lên trên đầu cô trong ngày. Cô gật đầu tỏ vẻ thích thú, quay sang hỏi Đức Anh
- Anh dẫn tôi đi chơi mấy trò này nhá! - Tay cô chỉ loạn xạ vào đống trò chơi trong kia, chiếu ánh mắt mong đợi lên Đức Anh
Có được cơ hội, Đức Anh đồng ý luôn. Anh chìa tay ra trước mặt cô kiểu mời công chúa của mấy công tử nhà giàu hay làm.
Không cần suy nghĩ nhiều, cô đặt bàn tay thon gọn trắng trẻo của mình lên tay anh. Nắm tay nhau hai người chạy đi mua vé vào khu vui chơi, để lại Hàn Thiên Khánh mặt càng đen hơn.
Anh quyết định không về nữa mà đi theo hai người kia, đến bên cạnh tách tay Tuệ Nghi và Đức Anh ra khỏi nhau làm hai người tò mò quay lại nhìn anh không chớp mắt. Đức Anh mặt đỏ hết cả lên vì tức giận, anh hét vào mặt Hàn Thiên Khánh
- Thằng kia, mày không đi với thiên thần thì để tao đi
Tuệ Nghi cũng ngạc nhiên và bất ngờ không kém, cô tự nhiên đặt câu hỏi cho anh
- Khánh nhi, anh bảo về mà
Mặt Hàn Thiên Khánh từ đen lại chuyển sang đỏ, anh gằn từng chữ
- Cô không muốn tôi đi cùng?
Tuệ Nghi nghe anh nói vậy thì sợ hãi nhưng cũng ngu ngơ gật đầu. Bây giờ mặt Hàn Thiên Khánh là một màu tím kinh khủng. Anh tức giận tột độ, mắt đỏ ngầu như màu máu, anh nhìn hai người đang nắm tay nhau thân mật kia mà buông ra một câu phũ, cực phũ
- Cả hai phá sản
Chưa kịp để hai người kia có phản ứng, anh đã quay bước bỏ đi không do dự một cách nhanh nhất có thể. Ngay khi đã thấm được câu hăm doạ của Hàn Thiên Khánh, dù là một người ngu ngơ như Tuệ Nghi cũng phải hoảng hốt. Cô vội đuổi theo anh, đằng sau Đức Anh cũng đuổi theo nhưng là đuổi theo cô chứ anh còn lạ gì cái câu doạ dẫm huyền thoại nhưng không làm của Hàn Thiên Khánh cơ chứ.
Cô chạy theo chiếc bugatti veyron đen của anh nhưng không kịp, đột nhiên Tuệ Nghi ngã ra đường, cô ôm chân đau đớn. Từ sau, Đức Anh chạy đến lo lắng, hỏi han cô đủ kiểu
- Thiên thần bị trật chân sao?
Tuệ Nghi gật nhẹ đầu, Đức Anh nói tiếp, tay xoa xoa chân cô
- Xui cho em, tôi là bác sĩ tâm lí. Biệt thự Hàn Gia gần đây, tôi đưa em đến đó
Nói rồi Đức Anh ngồi xuống ra hiệu cho cô lên lưng mình để anh cõng. Hiểu ý, cô cũng leo lên nhưng hơi ngại, đây là lần đầu tiên cô được con trai cõng mà lại có cảm giác rất quen thuộc. Hai người nói chuyện suốt cả quãng đường đi mà không hề biết nhất cử nhất động của cô và Đức Anh đều được Hàn Thiên Khánh biết rất rõ.
Quãng đường dẫn vào biệt thự Hàn Gia đều có lắp camera ngầm kết nối với xe và điện thoại của anh. Nếu có người vào sẽ được thông báo cho anh biết. Lúc cô chạy theo anh, hình ảnh đã được hiện lên trên màn hình xe của anh. Lúc cô trật chân ngã, anh đã suýt chút nữa là quay lại đón cô nhưng chưa kịp thì Đức Anh đã cõng cô lên lưng làm anh cảm thấy rất tức giận và bực mình.
Cho xe chạy vào trong gara. Hàn Thiên Khánh vừa vào đến nhà cũng là lúc Tuệ Nghi và Đức Anh đứng trước cổng biệt thự nhà anh bấm chuông. Anh mặc kệ coi như không nghe thấy đi lên phòng đóng cửa lại. Cùng lúc đó, một cô hầu gái đi ra mở cửa cho hai người.
Vừa thấy Đức Anh cô ấy đã cúi đầu một góc 45 độ chào hỏi cẩn thận rồi mời hai người vào phòng khách của biệt thự. Vào đến nơi, Hàn lão gia từ trên lầu đi xuống thấy Tuệ Nghi bị thương thì lo lắng, vội chạy lại hỏi cô
- Nghi nhi, con bị sao vậy?
- Hàn lão gia, cô ấy bị trật chân rồi - Đức Anh thấy Tuệ Nghi đau đớn, mặt xanh như tàu lá chuối thì trả lời hộ cô
Ông vội quay sang cho người lên gọi Hàn Thiên Khánh xuống. Anh đang đọc sách thì có tiếng gõ cửa, đoán được là ba gọi lên anh nói luôn
- Tôi đang bận - Chất giọng lạnh tanh làm cô hầu cảm thấy sợ hãi, không dám làm phiền thêm, cô đi xuống báo lại cho Hàn lão gia.
Cuối cùng ông cũng phải điều bác sĩ riêng đến nắn lại chân cho cô. Sau đó cô cũng được ông đưa về nhà đàng hoàng. Còn Đức Anh sau khi nghe Hàn lão gia nói Tuệ Nghi là vợ chưa cưới của Hàn Thiên Khánh thì bỏ cuộc luôn, ai chứ đồ của Hàn Thiên Khánh thì anh chẳng dám đụng đến kể cả anh ta có không thích thì cũng không nên đụng vào nếu không muốn " khực " - cắt cổ.
Những ngày sau đó Tuệ Nghi đều được Hàn lão gia đón đi chơi khắp nơi. Cô càng ngày càng muốn làm con của ông. Chỉ một ngày nữa thôi là cô được toại nguyện rồi, nhưng liệu có dễ cho cô như vậy hay không? Mọi người hãy đọc những chap sau nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT