Chưa tới thời gian một chén trà, những người vây quanh Sở Mặc ngày càng ít đi. Phạm vi chiến đấu của Sở Mặc lại ngày một lớn hơn. Vốn muốn đóng cửa đánh chó, ai ngờ lại dẫn dụ một con mãnh hổ. Rốt cuộc ai mới là con mồi? Lúc này đám người có chút phân định không rõ.

Người của Tây Hải phái trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh tượng, họ sợ đến ngây người.

Phạm Lý Tử xông tới phía sau Sở Mặc, đương muốn ra một đòn hung ác sau lưng y thì không ngờ Sở Mặc đầu không ngoảnh lại, thân trên ngả về phía trước, một đao chém rời cánh tay tên cường nhân TiênThiên, thân dưới tung lên một cước, vừa đúng lúc đá vào thân kiếm đang lao tới của Phạm Lý Tử.

Dùng cơ thể để chống chọi lại vũ khí sắc bén.

Những người chứng kiến cảnh tượng này đều sợ hãi sững người.

Phạm Lý Tử mặt lạnh như bằng nhe răng cười nham hiểm, hắn dường như trông thấy chân của Sở Mặc bị kiếm đâm xuyên qua, con ngươi không kìm nổi vẻ đắc ý.

- Việc các ngươi không làm được, Phạm Lý Tử ta đây lại có thể. Răng rắc.

Thanh trường kiếm vốn được coi như thần binh của hắn dưới chân Sở Mặc, gãy kêu răng rắc.

Phạm Lý Tử cảm nhận rõ rệt, thanh kiếm này của hắn dường như vừa đâm vào một miếng sắt, thậm chí đến đế giày của Sở Mặc cũng chưa đâm thủng.

Tiếp đó, một sức mạnh cực lớn truyền theo thanh kiếm gãy đó.

Cánh tay của Phạm Lý Tử đột nhiên biến dạng, âm thanh xương vỡvụn vang lên, Phạm Lý Tử thét lên đau đớn, cả người hắn giống như con diều bị đứt dây, lảo đảo bay về phía sau.

Vừa vặn ngã tới trước mặt Hoàng Họa, khuôn mặt đẹp đẽ của Hoàng Họa không chút biểu cảm, dơ tay tát một cái giống như đập một con ruồi vậy, vỗ thẳng vào đầu của Phạm Lý Tử.

Một tiếng giòn tan vang lên. Nửa khuôn mặt của Phạm Lý Tử bị đánh thẳng vào vỡ vụn, cả người hắn lần nữa bị đập bay văng ra xa. Vừa đúng rơi thẳng tới trước mặt mọi người của Tây Hải phái. Đám người Tây Hải phái giống như những con ếch gặp phải rắn độc, lần lượt tránh ra xa.

Phạm Lý Tử nằm trên đất giãy giụa một hồi, tựa như đang cố bò đi, nửa khuôn mặt hắn đã bị đánh nát, một con mắt bị đập vỡ tung, rơi trên đất, chỉ còn lại một con mắt, ngước lên trời cao. Cổ họng hắn phát ra những tiếng rên rỉ thở dốc, cảm giác nhịp tim đập ngày càng dồn dập hơn.

Cuối cùng trái tim cũng không chịu nổi nữa, một tiếng nổ lớn rềnvang, lồng ngực hắn liền nổ tung một lỗ rất lớn. Máu thịt tung tóe khắp nơi, nháy mắt đã chết tươi.

Sở Mặc hay Hoàng Họa đều thế cả, đòn tấn công của họ đâu phải dễ đỡ như thế.

Sức mạnh vô biên đánh vào cơ thể kẻ địch, điên cuồng phá hoại, cuối cùng đều dồn vào vị trí trái tim, khiến nó hoàn toàn nổ tung.

Nếu là cường nhân cảnh giới Tiên Thiên, có lẽ còn có thể liều mạnghóa giải một chút. Nhưng tiếc là Phạm Lý Tử mặc dù cũng là một thiên tài, nhưng suy cho cùng hắn chưa đạt tới Tiên Thiên.

Vốn dĩ mấy tên luyện võ của các môn phái vừa và nhỏ đã đứng vào hàng, lúc này mới hiểu ra rằng bọn chúng cuối cùng đã lựa chọn thế nào, vớ ngay phải một đối thủ đáng sợ ra sao. Cũng không biết là ai hét lên đầu tiên:

- Mau chạy!

Mấy chục người lập tức tháo chạy toán loạn. Áp lực của Phi Tiên và Nhất Kiếm đột nhiên giảm bớt, bọn người này đều có hành động khiến cho người của Cô Thành và Thiên Ngoại giận không kìm được.

Không ngờ bọn họ lại dám tấn công trực diện.

Đây nào có phải là vào Quy Khư tìm bảo vật, đây rõ ràng là xem Quy Khư như một chiến trường lý tưởng.

Mục đích vào đây của bọn chúng chính là để chiến đấu.

Những cường nhân của Cô Thành và Thiên Ngoại cảm thấy bọn họđã có sự chuẩn bị đầy đủ nhất, cho rằng Sở Mặc chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng lại không ngờ Nhất Kiếm và Phi Tiên lại dứt khoát đứng về phe Sở Mặc.

Tần Hiểu và Lý Trúc nãy giờ không động thủ, lúc này sắc mặt trở nên vô cùng khó chịu.

Tần Hiểu bất thình lình thét lên giận giữ:

- Hay lắm, tất cả ân oán, hôm nay đều chấm dứt hết đi. Dứt lời, một luồng khí mạnh mẽ kinh hồn đột nhiên bộc phát ra từcơ thể Tần Hiểu.

Sức mạnh ấy ngang tàng dữ dội khiến Tần Hiểu cho rằng bản thân đã là thiên hạ vô địch.

Hắn xông thẳng về phía Hoàng Họa nhằm giết kẻ yếu trước.

Trong người Lý Trúc cũng phát ra luồng huyết khí gần giống như của Tần Hiểu, sau đó hắn nhào tới phía Diệu Nhất Nương. Người nữ nhân này vốn dĩ là của Lý Trúc hắn ta, nhưng giờ lại khăng khăng một mực đi theo Sở Mặc, phải khống chế nàng ta trước, sau đó giết tên Sở Mặc, phải khiến nàng ta biết được sự lợi hại của hắn.

Hai luồng huyết khi đột nhiên bộc phát khiến Sở Mặc giật thót mình.

Hoàng Họa ngược lại không có phản ứng gì, theo cảnh giới mà nói, Hoàng Họa đã đạt tới Điên Phong của Tiên Thiên tầng thứ 2.

Mặc dù Tần Hiểu đã dùng viên huyết đan, nhưng suy cho cùng cũng không thể vượt qua cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng Diệu Nhất Nương thì khác, nàng chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh giới. Cho nên khi Lý Trúc xông tới, Diệu Nhất Nương liền lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Hai nữ đệ tử Tiên Thiên che chắn trước mặt Diệu Nhất Nương lập tức bị hai chưởng của Lý Trúc đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, mất mạng giữa không trung.

- Sư tỷ! Diệu Nhất Nương đau lòng hét lên.

- Ngươi tới đây cho ta!

Lý Trúc vươn tay định túm lấy Diệu Nhất Nương, một luồng sức mạnh kỳ lạ khống chế Diệu Nhất Nương, không nén nổi lòng hướng về phía Lý Trúc.

- Ngươi chỉ có thể là người của Lý Trúc ta.

Lý Trúc mặt lạnh lùng cao ngạo nói.

- Cút!

Sở Mặc gầm lên giận dữ, lập tức phá vòng vây của mấy người, hắnxông tới phía Lý Trúc giống như một mãnh hổ đang lao về phía con mồi.

- Sớm đã thấy ngươi chướng mắt.

Lý Trúc lạnh lùng quát, dơ tay đánh một chưởng.

Luồng sức mạnh kỳ lạ bao trùm lên Sở Mặc.

Sở Mặc dơ tay chém một đao.

Đệ tam đao, Trảm Phách.

Một đao huyết quang mạnh mẽ bộc phát ra theo thanh Thí Thiên. Thanh hung khí tuyệt thế cuối cùng cũng lộ ra sự hung tàn tột độ của nó.

Đao này, Sở Mặc cũng vừa mới lĩnh hội ra được một chút, còn chưa hoàn toàn hiểu rõ những tinh túy trong đó. Những đối với thế giới này mà nói, đây lại là một đao vô cùng hung hãn!

Luồng huyết khí ngút trời của Lý Trúc không hiểu tại sao, nháy mắt tắt lịm, dường như đã bị đao vừa rồi của Sở Mặc khống chế, làm choluồng huyết khí chảy ngược vào trong cơ thể Lý Trúc.

- Á!

Lưỡi đao vừa mới ập lên đầu, Lý Trúc liền thét lên tiếng kinh hãi tột độ, hắn liên tục lùi về phía sau nháy mắt đã từ bỏ việc khống chế Diệu Nhất Nương.

Hộc hộc!

Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Lý Trúc, cả người hắn lảo đảo như sắp ngã tới nơi. Lý Trúc hoảng sợ gần chết nhìn Sở Mặc, hắn quay người bỏ chạy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play