- Số còn lại... ta đã đích thân kiểm tra qua, hoàn toàn không còn nữa rồi!
Ân Minh nhìn Hoàng Thượng một cách phẫn nộ và khinh thường:
- Sư tôn của tên tiểu tử đó có thể phi thăng được có lẽ là nhờ vào việc sử dụng tất cả số nguyên thạch ở mạch quặng đó.
Hoàng Thượng kinh ngạc nói:
- Vậy trên thế gian này... quả thực có thứ công pháp đó sao?
Ân Minh cười lạnh lùng và nói:
- Những chuyện nhà ngươi không biết còn nhiều lắm.
Hoàng Thượng cúi đầu cười ràu rĩ.
Ân Minh thở dài một tiếng, nhìn Hoàng Thượng một cái rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết không, sự việc này nếu như ngay từ đầu ngươi thông báo cho chúng ta được biết thì có lẽ trong mười năm qua đã hoàn toàn khai thác hết được số nguyên thạch ở trong mạch quặng đó rồi. Hơn nữa số lượng nguyên thạch mà các ngươi có được không chỉ dừng lại ở con số hai tỉ viên!
Hoàng Thượng khó nhọc cười lấy một cái rồi trong lòng thầm oán trách: Không chỉ có từng đó? Nếu các ngươi mà biết được thì... các ngươi có chịu để cho ta một phần mười số đó hay không? Đừng có mà nói giỡn, một phầm một trăm cũng đã là tốt lắm rồi!
- Một lát nữa ngươi chuẩn bị cho ta một tỉ năm mươi triệu viên nguyên thạch. Số còn lại ta sẽ không truy cứu nữa.
Ân Minh dường như đang nói về một chuyện quá đỗi bình thường vậy.
Hoàng Thượng khẽ chột dạ trong lòng, gương mặt trở nên khó coi vô cùng.
- Ta không hỏi ngươi có phải là đang nói dối ta hay không...
Toàn thân Hoàng Thượng khẽ run lên bần bật, ngay tức khì ông ta phủ nhận:
- Đứng trước mặt Ân Minh lão tổ thì sao ta dám nói dối cơ chứ...
- Ta cũng đoán là ngươi không dám!
Ân Minh lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết là ngươi đã gây ra chuyện lớn như thế nào không? Ngươi thực sự cho rằng những môn phái đó là vì sợ Phi Tiên nên mới không dám tới làm khó cho các ngươi hay sao? Hơn một tỉ viên nguyên thạch... ở trong Hoàng Cung của ngươi, ngươi cho rằng thật sự sẽ được an toàn hay sao?
Hoàng Thượng giật giật khóe miệng, tức thì thở dài một cái và nói:
- Được thôi, ta sẽ cho người chuẩn bị một tỉ năm mươi triệu nguyên thạch. Nhưng.... nhiều nguyên thạch như vậy, Ân Minh lão tổ... mang đi sao được đây?
- Đợi ta giết chết tên Sở Mặc đó... thì đương nhiên sẽ tới lấy!
Ân Minh lạnh lùng nói. Sau đó ông ta lại tiếp tục nói:
- Nhớ đó, chỉ cần có được tin tức của Sở Mặc thì ngay lập tức đập vỡ viên ngọc đó, ta sẽ tới đây nhanh nhất có thể!
- Vâng...
Hoàng Thượng gật đầu đồng ý. Lúc ông ta ngẩng đầu lên thì Ân Minh đã biến mất khỏi đó rồi.
Cuối cùng thì Hoàng Thượng cũng thở phào nhẹ nhõm một cái. Ông ta ngồi trên ghế rồng, giương tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nhủ:
- Bốn tỉ viên nguyên thạch, lấy ra một tỉ năm mươi triệu viên... Không sao... Trầm vẫn còn hơn hai tỉ viên dự trữ nữa! Hừm... Sớm muộn gì cũng có một ngày Trẫm nhất định sẽ gây dựng được cho mình một đội quân vô địch! Tới lúc đó... kẻ nào dám uy hiếp Trẫm... thì ta nhất định sẽ khiến cho kẻ đó hiểu rằng Hoàng gia thế tục... cũng không phải là chỗ cho chúng dễ dàng bắt nạt!
Nghĩ đoạn Hoàng Thượng bèn thở dài phiền muộn:
- Kỳ thực... con át chủ bài tốt nhất vốn dĩ là Sở Mặc! Chỉ tiếc là... Thật đáng tiếc!
Sở Mặc có thể cảm nhận rõ được bản thân mình được Đại Công Kê mang đi rồi sau đó lại được đặt vào bên trong ổ rồng quen thuộc.
Rồi sau đó Sở Mặc lại yên tâm mà tiếp tục hôn mê.
Đại Công Kê lo lắng nhìn Sở Mặc, nó lẩm bẩm:
- Tiểu tử... Kê gia chỉ có thể làm được có bấy nhiêu thôi! Nếu lỡ không may ngươi chết đi... thì cũng đừng trách Kê gia không giúp ngươi nhé... Vết thương của ngươi kỳ thực quá nguy hiểm!
Đối với Đại Công Kê mà nói thì sự kiên cường của Sở Mặc... đã đạt đến mức độ khiến cho người khác phải kinh sợ. Theo mức độ thương tích của hắn thì có lẽ đã sớm chết tại trận rồi!
Nhưng Sở Mặc vẫn cố gắng cầm cự để đuổi đám người Thiên Kiếm Môn đi.
Đại Công Kê biết rất rõ vết thương lần này của Sở Mặc nặng đến mức nào!
Nếu không phải vậy thì nó đã không thể nào đưa Sở Mặc đến ổ rồng.
Sau khi Sở Mặc thực sự hôn mê sâu thì viên ngọc trước ngực gần như đã hòa nhập vào cơ thể của hắn đã bắt đầu dần dần nổi lên.
Nếu như có ai đó nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc lắm. Vì miếng ngọc đó dường như đang bị một luồng sức mạnh kinh hoàng ép nó phải nổi lên!
Thương Khung Thần Giám!
Đó là thần khí mà cho dù có ở Thiên Giới thì cũng sẽ khiến cho các nhân vật cấp bậc đại lão phải tranh giành. Vậy mà nó lại xuất hiện trên cơ thể của một người phàm nhân thế tục hay sao?
Đây là một sức mạnh như thế nào vậy?
Nếu lúc này Sở Mặc tỉnh táo thì có lẽ bản thân hắn cũng phải vô cùng ngạc nhiên vì trong cơ thể của mình chẳng biết từ đâu lại đột nhiên xuất hiện một tia Tử Kim Sắc Huyết còn mỏng hơn cả sợ tóc đến hàng trăm nghìn lần như vậy!
Một tia máu như vậy đang dung hòa trong dòng máu đỏ đang chảy khắp thân thể của Sở Mặc, có thể trông thấy một cách rõ rệt!
Hiện lên rõ mồn một!
Nhưng cùng với sự xuất hiện của tia máu đó là sự thay đổi về tình trạng của Sở Mặc. Mới ban nãy hắn vẫn còn hôn mê, thở một cách gấp gáp thì lúc này đây hơi thở của hắn đã ổn định trở lại.
Tia máu đó bắt đầu từ từ lưu chuyển trong khắp kinh mạch của Sở Mặc.
Trước tiên nó đi qua những vùng lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng...
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Sở Mặc đều đã có chút bị rách nát một cách thảm hại.
Nó đã không chỉ là vấn đề bị tổn thương đơn giản nữa, nếu đổi là người khác thì có lẽ đã sớm chết đến vài lần rồi.
Cho dù có là Tiên Thiên Đại Năng thì lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng nề đế như vậy thì chỉ e là khó mà có thể giữ được tính mạng.
Sở dĩ Sở Mặc có thể cầm cự được đến lúc này hoàn toàn là vì phương thức luyện máu và luyện cốt của hắn có những điểm khác biệt hoàn toàn so với những võ giả khác.
Cộng thêm với việc hắn liên tục được tắm máu nguyên thú nên xương thịt cũng tương đối rắn chắc.
Vì thế nên Sở Mặc mới có thể cầm cự được trước sự tấn công hợp lực của vài tên cường giả Đại Năng trong Thiên Kiếm Môn.
Nhưng vết thương như thế này cũng đủ là đòn chí mạng cho hắn.
Đại Công Kê cảm nhận được rằng Viêm Hoàng Thành không phải là một nơi an toàn, nó cũng biết rằng cả toàn Viêm Hoàng Thành đó hoàn toàn không có một ai có thể cứu được Sở Mặc. Vì thế nên nó mới đưa hắn tới nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT