Sở Mặc gật gật đầu, cũng không truy vấn nữa. Hắn tin tưởng lời sư phụ, bởi vìthuật pháp, nghe qua đã là thủ đoạn của thần tiên. Ít nhất trên Tứ Tượng đại lục vẫn chưa nghe nói ai có bản lĩnh này.

- Đệ ngũ đao, tên là Kinh Lôi, đao xuất nhập sấm sét, ánh đao như tia chớp. Một đao ra quỷ thần khóc, uy lực có thể nói là khủng bố.

Ma Quân nói xong, nhớ tới năm đó bao nhiêu người chết dưới đao, có rất nhiều người ở Tiên giới, tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng dưới sấm sét đều hóa thành vong hồn.

- Đệ lục đao tên là Luyện Ngục.

Ma Quân thản nhiên cười nói:

- Tên này chắc không cần giải thích nhỉ? Luyện ngục vừa ra, đều thành luyện ngục! Mặc kệ ngươi ở chỗ nào. Chỉ cần thi triển một chiêu này, như vậy, nơi đó chính là luyện ngục!- Đệ thất đao, tên là Tu La.

Ma Quân nhìn Sở Mặc nói:

- Một đao kia đã thuộc phạm trù thần thông, mà ngay cả vi sư cũng không thể lĩnh ngộ tinh túy sâu xa của nó. Cho nên, rất khó giảng cho ngươi về tính tinh diệu. Trong tương lai, ngươi phải tự tìm hiểu.

Sở Mặc có chút kinh ngạc nhìn Ma Quân:

- Ngay cả ngài cũng không luyện thành?

Ma Quân đỏ mặt già, lập tức cười mắng:

- Mắt ngươi bị sao đấy? Sư phụ của ngươi cũng là người! Không phải thần!

- Khụ khụ...

Miệng Sở Mặc hơi co rút, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

- Ở trong suy nghĩ của ta, sư phụ chính là mạnh nhất!

Trong lòng Ma Quân ấm áp, nói tiếp:

- Đao cuối trong U Minh Bát Đao tên Lục Tiên. Vi sư chưa luyện được Tu La chứ đừng nói Lục Tiên. Nhưng năm đó, trước khi sư phụ phá huỷ công pháp U Minh Bát Đao đã từng xem qua miêu tả về đao kia.

Ma Quân nói xong, ánh mắt hạ xuống, hạ giọng nói:

- Lục tiên xuất... Thiên địa đồng bi!

Trong mắt Sở Mặc lộ vẻ mơ hồ, không thể xác định được đây là cảnh tượng gì…

Chỉ một đao thôi…đã làm trời đất khóc than… Trường hợp như thế này, Sở Mặc chưa bao giờ tưởng đến, mà có ngồi tưởng cũng không tưởng tượng ra được.

Ma Quân nhìn Sở Mặc, có phần thương cảm nói:

- Ngàn trượng thủ Thiên Địa Nhân Tam Tài quyền pháp, Ảo Ảnh Tật Phong Bộ và một ít công pháp lúc trước ta đưa cho ngươi đều là củacác sư huynh đệ đồng môn của ta. Với tình hình lúc đó, mọi người cố gắng mang đi nhiều nhất có thể. Bị các đại tông phái liên hiệp chặn giết, các sư huynh đệ, tỷ muội của ta đều ngã xuống, công pháp cũng bị rơi vào tay kẻ khác. May là trước khi đi, chúng ta đã đọc cho nhau nghe công pháp của mỗi người một lần. Ai cũng đem chúng ghi lại trong lòng. Nhờ thế mà hiện tại ta mới có thể truyền thụ lại cho ngươi.

Sở Mặc chợt nói:

- Thì ra là thế.

Ma Quân gật đầu, có chút ưu tư:

- Nhưng U Minh Bát Đao là trường hợp đặc biệt. Người sư tỷ nămđó nắm giữ U Minh Bát Đao…thích ta.

Sở Mặc như cũ không nói gì, chăm chú nhìn vị sư phụ anh tuấn của mình. Hắn cũng không biết làm gì để an ủi cả. Chắc giờ hiện tại sư phụ đang hoài niệm vị sư tỷ kia của người.

Ma Quân than nhẹ, cười buồn bã:

- Nên lúc đó khi thấy ta, nàng trực tiếp giao bộ công pháp kia cho ta mà không giao cho những người khác. Hành động tưởng như ích kỷ lúc đó lại giúp U Minh Bát Đao không bị mấy đại tông môn kia cướp đoạt. Có thể nói là gặp được phúc trong họa.- Chỉ có chúng ta biết…U Minh Bát Đao sao sư phụ?

Sở Mặc kinh ngạc hỏi.

Ma Quân nói:

- Hiện tại, trên thế gian này, chỉ có duy nhất thầy trò chúng ta biết U Minh Bát Đao. Dĩ nhiên, còn một người khác chính là người đã sáng tạo ra nó.

- Không phải vị tiền bối kia đã đi đến cõi tiên rồi ạ?

Sở Mặc hỏi.

- Cũng chưa chắc. Vị tiền bối đó kinh tài tuyệt duyệt diễm, có thểsáng tạo ra loại công pháp như U Minh Bát Đao nhất định là cao thủ sâu không lường được. Có lẽ tiền bối đã phi thăng lên Tiên giới, Thiên giới…điều này không nói chính xác được.

- Phi thăng lên Thiên giới…

Trong mắt Sở Mặc lộ ra một chút chờ mong, trong lòng tự nhủ: bao giờ ta cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Ma Quân nhìn về nơi xa, thản nhiên nói:

- Tốt rồi, lại có người tiến đến. Ngươi nhớ kỹ, với cảnh giới của ngươi bây giờ còn chưa thể hoàn toàn không chế được đoạt hồn đao, phải sử dụng nó thật cẩn thận. Uy lực của Ngàn trượng thủ, Thiên ĐịaNhân Tam Tài quyền pháp cũng rất lớn, đủ để đối phó với những người này. Ngươi có thể luyện cho thuần thục.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Đệ tử biết rồi ạ.

Thoạt nhìn, chuyện sư phụ dạy đồ đệ phải chiến đấu như thế nào không có gì bất thường. Nhưng nếu để người ở phía sau đang đuổi đến biết, người bị bọn họ truy đuổi lại thảnh thơi thế này chắc sẽ tức giận đến hộc máu. Ma Quân nói xong, thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất trước mặt Sở Mặc.Sở Mặc không nhịn được lầu bầu:

- Tu luyện Ảo Ảnh Tật Phong Bộ đến cảnh giới cao nhất sẽ được như vậy sao?

Trong không gian truyền đến tiếng của Ma Quân:

- Đúng vậy.

- Thật tuyệt hảo!

Sở Mặc cảm thán. Sau đó ngẩng đầu nhìn đến phía khe sâu ở đối diện, thấy có hai mươi mấy bóng dáng đang tiến đến đây với tốc độ cực nhanh.Sở Mặc nhìn thoáng qua mấy cỗ thi thể ở cách đó không xa, thở dài. Tham lam là một cái tội, những lời này không sai tẹo nào. Cho dù những người kia nhìn thấy mấy thi thể nằm đây, chắc vẫn không do dự mà xông lên. Trừ khi, bọn họ biết sư phụ của ta đáng sợ đến mức nào. Tiếc rằng bọn họ không thể biết được.

- Tên tiểu tử đó đang ở kia.

- Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy hắn.

- Có gì đó không bình thường. Không phải người của Thanh Long đường tìm được hắn trước chúng ta sao?- Bên cạnh hắn, hình như có…mấy thi thể.

Có người nhìn ra dị thường, chỉ vào mấy thi thể cạnh Sở Mặc la lên.

- Sao có thể thế được? Tiểu tử kia còn chưa luyện đến hoàng cảnh bậc năm, sao có thể giết được một đám cao thủ đã ở Kim Thạch Chi Cảnh chứ?

Vài người không dám tin. Lúc này, tất cả mọi người đều quay lại nhìn lão bà khoảng bảy mươi ở phía sau. Tóc lão bà này đã lâm râm, mặt không có nhiều nếp nhăn. Khuôn mặt hồng hào, trông khá tráng kiện. Nhưng đôi mắt tam giác lại khiến cả người bà có phần âm độc. Ánh mắt lão bà âm trầm nhìn chằm chằm Sở Mặc. Một bên mí mắt khẽ nhúc nhích, hừ một tiếng, nhưng cũng không nói chuyện. Nếu đứng đối diệnnhìn kỹ lại, có thể thấy lão bà này hơi hơi nhắm mắt. Nhưng không ai dám nói gì vì mọi người đều biết bà đang dùng thần thức để tìm hiểu xem nơi này còn ai khác không.

Có thể sử dụng được thần thức phải là người đã tiến vào Minh Tâm Cảnh Giới. Những người ở Kim Thạch Chi Cảnh như bọn họ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi. Lão bà trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt, trên mặt có chút mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play