Bấy giờ, sắc mặt của Long Thu Thủy và Triệu Đông Minh đều tái nhợt, yên lặng lùi về phía sau, bọn họ muốn chạy!

Lúc này, một giọng nói xa xăm vẳng đến:

- Hai người các ngươi không muốn chứng minh sự trong sạch rồi mới rời đi sao?

Thủy Y Y!

Bên người nàng dẫn theo một đám tùy tùng, còn có Sở Thanh và tùytùng của nàng nữa.

Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành cũng theo sát phía sau, nhìn Long Thu Thủy và Triệu Đông Minh với ánh mắt cực kỳ không tốt.

Long Thu Thủy lạnh lùng nói:

- Ta đi đâu là tự do của ta, các ngươi còn muốn ngăn cản hay sao?

Giọng nói của Thủy Y Y càng thêm lạnh lẽo:

- Vẫn cứ xem hết đã rồi đi thì hơn!

Nói xong, trực tiếp tế ra bảy tám món pháp khí Chí Tôn! Rầm rầm.

Người chung quanh lập tức tản ra.

Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi và Huyên Huyên cũng mang theo tùy tùng của bản thân lại đây. Đương nhiên bọn họ đến để lên tiếng ủng hộ Thủy Y Y rồi.

Long Thu Thủy cả giận nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

Lúc này, từ Ảnh Âm Thạch chỗ Sở Mặc, tiếng nói lạnh như băng củaBiên Khai Vũ truyền ra ——

- Ngươi là ai, tới tìm ta làm cái gì?

Vẻ mặt Biên Khai Vũ ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, dường như là rất phiền muộn.

Trong hình ảnh mà Ảnh Âm Thạch phát ra, nếp nhăn trên mặt Biên Khai Vũ đều hiện thị rõ ràng. Hơn nữa với góc độ và phương vị, là đối diện hai người có thể thấy rõ ràng bất luận biểu cảm nào của hai người. Triệu Đông Minh thì mang theo vài phần không yên và nụ cười nịnh nọt.

- Ngài chính là Biên Khai Vũ Biên tiền bối phải không, vãn bối Triệu Đông Minh, là đại nhân trẻ tuổi người tùy tùng của Long Thu Thủy, đều đến từ Thiên giới. Muốn làm một giao dịch với người.

Vẻ mặt Biên Khai Vũ lạnh lùng, tuy nhiên lại nhìn thoáng qua Ảnh Âm Thạch, từ trong ánh mắt, đột nhiên lộ ra một chút gian trá và giảo hoạt. Khiến tất cả người xem thấy cảnh tượng này đều nhịn không được phát ra một trận kinh hô, tiếp theo, là một tiếng hư thanh.

Có thể thấy được Biên Khai Vũ tuy rằng bề ngoài nhìn lạnh lùng, nhưng thực tế lại sớm bố trí xong Ảnh Âm Thạch, chuẩn bị ghi chép lại hình tượng này.

Nói rõ hắn trước đây đã đoán được đối phương tới đây làm gì, hơn nữa làm ra chuẩn bị tương ứng.

- Quá gian xảo rồi.

- Thật sự là giảo hoạt quá.

- Vô sỉ, nhưng mà ta thích, phàm việc để lại chứng cứ, khó tránh tương lai sẽ không rõ ràng.

Trong đám người âm thanh nghị luận vang lên.

Long Thu Thủy và Triệu Đông Minh hai người bị vây ở đó sắc mắt đã tái nhợt trở thành xanh mét, chứng cớ vô cùng xác thực, căn bản không thể cãi lại.

Trương Song Song, Đồng Ảnh và Phương Hồng Nhạn ba người nữ này trong mắt cũng mang theo thần sắc không dám tin, các nàng căn bản cũng không biết chuyện này. Nếu các nàng biết trước chuyện đó, nhất định sẽ khuyên can Long Thu Thủy, không cho hắn cùng hợp tác thổ dân tu sĩ thiên giới.

Không nói đến đám thổ dân đều có tính tham lam, ăn thịt người không nhả xương ra. Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Long Thu Thủy sẽ là một đả kích trí mệnh.

Chuyện phạm húy như vậy, sao có thể làm được, thật là hồ đồ quá rồi.

Lúc này đây, mà ngay cả Trương Song Song, người tùy tùng trung thành của Long Thu Thủy cũng lộ ra vài phần thống khổ. Nàng rất không muốn thấy loại hình ảnh này, nàng hy vọng đại nhân của mình là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, có thể biết hổ thẹn mà dũng cảm, sau đó thẳng mặt đường đường chính chính đánh bại Sở Mặc.

Có thể chuyện bây giờ đã hoàn toàn trệch phương hướng chính xác. Long Thu Thủy đang hướng về con đường không biết đường về, kéo cũng kéo không về.

Lúc này, đố thoại trong Ảnh Âm Thạch tiếp tục.

- Giao dịch giao dịch gì ta chưa bao giờ giao dịch với đám người ngoại lai các ngươi. Ta từ đâu nghe nói có thể đến chỗ ta tìm, có lễ sẽ không phải không có nguyên nhân. Tuy nhiên, cái giá của ta, không phải các ngươi có thể trả nổi đâu. Đi đi.

Biên Khai Vũ lạnh lùng nói ra.

- Tiền bối, vãn bối đi theo đại nhân trong nhà, từng có tổ tiền trong ba ngàn năm trước đã cùng đại nhân giao dịch qua một lần, không biết đại nhân có còn nhớ hay không.

- Ừ ba ngàn năm trước Thiên Lộ mở ra.

Biên Khai Vũ hơi hơi nhíu mày, sau đó bỗng nhiên nói:

- Có phải là người năm đó làm việc truy sát một đại nhân trẻ tuổi của Lục gia không, ồ ồ ồ, nhớ ra rồi, hắn họ Long. Sao Long gia các ngươi thiếu đạo đức như vậy, thích đằng sau lưng tính kế với người khác.

Trong đám người xôn xao hẳn lên, vốn Lục Hồng Tuyết vô cùng bình tĩnh, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên nhìn Long Thu Thủy, đầy hận thù.

Ba ngàn năm trước, một gã đại nhân trẻ tuổi có tiền đồ sáng lạn của Lục gia, chết trên Thiên Lộ. Lúc ấy còn có cách nói, vị đại nhân trẻ tuổi Lục gia kia, là bị tu sĩ Thiên giới hãm hại, nhưng lại không có bất kỳ chứng cớ nào. Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể bỏ qua mà thôi.

Ngã xuống của thiên tài cố nhiên làm người ta tiếc hận, nhưng cũng đồng thời không tránh được một số sự việc. Lục gia cũng không miệt mài theo đuổi, kết quả hôm nay mới biết, thì ra việc này, hóa ra là tiền bối của Long gia làm.

Long Thu Thủy mím môi, sắc mặt xanh mét, không nói được một lời, hắn hiện tại trong lòng người hận nhất không phải Sở Mặc, cũng không phải Biên Khai Vũ, mà là Triệu Đông Minh bên cạnh hắn.

Tên khốn kiếp này lại đem tất cả mọi chuyện đều nói ra tất cả không phải là đần độn sao, lão tử để người giết người, ai kêu ngươi đem toàn bộ chi tiết nói ra hết.

Triệu Đông Minh cảm giác đại não mình giờ phút này trống rỗng, đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, trong đầu chỉ quanh quẩn hai chữ "Tiêu rồi".

Ảnh âm thạch trong tấm hình, Triệu Đông Minh cười nói:

- Ân ân oán oán trong giới Tu hành, nhiều không kể xiết, cũng không thiếu chuyện này đâu, nếu tiền bối nguyện ý làm tiếp vị giao dịch này, chúng ta đồng ý trả hai triệu Thiên Tinh Thạch.

- Giết ai?

Biên Khai Vũ hờ hững hỏi.

- Sở Mặc.

Triệu Đông Minh rốt cục nói ra tên.

Cho dù tất cả đều đã biết, nhưng lúc Triệu Đông Minh nói ra cái tên này, cũng khiến cho mọi người ồ lên.

Biên Khai Vũ cười lạnh nói:

- Các người thật là hiểu giá cả của ta quá mà, nhưng mà hai triệu không được, đó là giá của ba ngàn năm trước. HƠn nữa, người mà các ngươi muốn giết ta nghe nói qua, gần như là trong giới trẻ tuổi có chiến lực cao nhất, hai triệu khẳng định là không được.

Triệu Đông Minh ngẫm nghĩ một chút, đem một cái túi đựng đồ đặt ở ở trước mặt Biên Khai Vũ, nói:

- Trong đây là năm triệu cực phẩm Thiên Tinh Thạch, chúng ta hiểu danh dự của tiền bối, đồng ý đưa trước cho tiền bối, chỉ cần tiền bối đồng ý giết chết Sở Mặc, sau đó chúng ta còn có quá đáp tạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play