- Thì ra là thế.

Nguyệt Khuynh Thành gật gật đầu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Người kia nhất định là kẻ thù của công tử.

- ….

Hổ Liệt vẻ mặt không biết nói gì, thầm nghĩ: Cái gì gọi là mù quáng mà theo? Chính là đây! Loại tùy tùng này còn thật khiến người ta phải hâm mộ. Tựa như Trương Song Song bên người Long Thu Thủy… cho dù nữ nhân kia không làm người khác ưu thích, nhưng lòng trung thành của nàng với Long Thu Thủy cũng làm người ta phải rung động.

Sở Mặc lẳng lặng đừng ở lối vào Thiên Lộ, trong nháy mắt khi đạo quang hoa kia phóng lên, trong lòng của hắn liền dâng lên một cỗ rung động mãnh liệt. Một cỗ cảm giác quen thuộc nháy mắt chạy lên não.

Vì thế Sở Mặc nhanh chóng suy diễn một chút, kết luận đưa ra khiến hắn kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không có chút do dự, trực tiếp thúc dục thuật Chí Tôn đoạt lấy hắn chưa bao giờ dùng qua!

Sở Mặc nhớ tới lời nói của vị Chí Tôn năm đó đã truyền thừa cho hắn thuật Chí Tôn này.

- Môn công pháp này, trong mắt người ngoài vô cùng tà ác, bởi vì nó có thể đoạt lấy đạo quả của người khác! Nhưng trên thực tế đây cũng là một loại công pháp nhân quả lớn. Nếu không phải người có nhân quả với ngươi, ngươi chắc sẽ không cảm ứng được, cho dù ngươi cưỡng ép thi triển cũng là làm nhiều công ít. Nhân quả càng lớn, cảm ứng của ngươi liền càng mãnh liệt. Hơn nữa nhân quả này đều là hậu quả xấu, một khi đã như vậy, đoạt lấy sẽ là làm ít công to.

Thuật Chí Tôn này, nhất định phải ở một khắc người có nhân quả thật lớn với mình đột phá cảnh giới mới có tác dụng. Ngay lúc đó Sở Mặc cảm thấy dường như sẽ không có chỗ dùng.

Cái gọi là người có nhân quả lớn với mình, hơn nữa là người có hậu quả xấu, nói đơn giản chính là kẻ tù sinh tử của mình. Đoạt lấy đạo quả của kẻ thù… tự nhiên sẽ không có gánh nặng tâm lý. Nhưng vấn đề là kẻ thù sẽ cho ngươi cơ hội này sao? Sẽ đột phá cảnh giới trước mặt ngươi sao? Sở Mặc cảm thấy nhất định là không có.

Cho nên từ lúc học được thuật Chí Tôn này, Sở Mặc chưa từng cảm giác mình sẽ có cơ hội dùng nó.

Hiện tại xem ra… chuyện trên đời này thật quá khéo léo, chẳng những Sở Mặc hoàn toàn không dự đoán được, chỉ sợ đối phương có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới lại phát sinh loại chuyện này. Bên cạnh của hắn khẳng định có rất nhiều người hộ pháp, nhưng Sở Mặc cách mấy trăm vạn dặm, hơn nữa thủ đoạn này của hắn không ai có thể ngăn cản!

Bên kia thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì!

Chỉ biết là bắt đầu quy lực đại đạo vốn hẳn nên rót vào trong thân thể mình, đột nhiên lại không có!

Dị tượng đầy trời, địa dũng kim liên gần như là trong nháy mắt biến mất không còn.

Khiến Gia Cát Xương Phong quả thật muốn điên!

Cũng hoàn toàn bối rối!

Hắn là một trong số những người tiến vào thành Thiên Vực sớm, ngay sau Sở Mặc…

Chiến thuyền bị hủy, hắn được người trong gia tộc bảo hộ đi tới thành Thiên Vực, thậm chí còn vô cùng khiêm tốn ở trong vườn Thiên Đạo theo dõi hai cuộc chiến đấu của Sở Mặc.

Thời gian hắn tiến vào Thiên Lộ cũng tương đối sớm, lại chỉ đi ra ngoài mấy trăm vạn dặm dường như có chút làm người ta kinh ngạc.

Nhưng Thiên Lộ không giống bên ngoài, sự khác nhau của đi nhanh và chậm cũng không lớn. Không phải nói ngươi một đường chạy như điên là có thể tới cuối Thiên Lộ nhanh hơn người khác; thứ hai đi quá nhanh cũng sẽ bỏ qua rất nhiều cơ duyên; cái thứ ba là làm như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Bởi vì ngươi không biết ai sẽ ở phía trước chờ ngươi, có thể sẽ có người tính kế ngươi.

Trên Thiên Lộ, chẳng những có các loại mãnh thú hung cầm, còn có tu sĩ thổ dân!

Không ai biết tu sĩ thổ dân bắt đầu xuất hiện trên Thiên Lộ từ khi nào, dường như từ lúc ban đầu bọn họ đã tồn tại ở nơi này. Trong tu sĩ thổ dân có thiên kiêu cường đại dị thường, mặc dù bọn họ đại đa số thời điểm cũng sẽ không chạm mặt các tu sĩ tiến vào. Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh xung đột kịch liệt.

Tu sĩ thổ dân trên Thiên Lộ không thể rời khỏi con đường này, cho dù bọn họ rất hùng mạnh, giống như là bị nguyền rủa.

Tu sĩ bình thường từ bên ngoài vào đều sẽ cố ý tránh đi nơi sinh hoạt của tu sĩ thổ dân, cũng sẽ không dễ dàng đi quấy nhiễu cuộc sống của thổ dân trên Thiên Lộ. Bởi vì làm như vậy sẽ gây nên hậu quả rất nghiêm trọng.

Thậm chí sẽ bị Thiên Lộ đánh xuống thiên phạt trực tiếp đánh chết!

Cho nên thổ dân trên Thiên Lộ gần như là một cấm kỳ, từng tu sĩ bước vào đều biết đến sự hiện hữu của bọn họ, nhưng tuyệt sẽ không dễ dàng trêu chọc.

Gia Cát Xương Phong đi không tính là nhanh, bởi vì cảnh giới của hắn gần như áp chế không nổi.

Một khắc bắt đầu tiến vào Thiên Lộ, tinh khí liền cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong thân thể của hắn. Linh khí thiên địa nơi này nồng đậm hơn bên ngoài gấp mười lần.

Hắn cũng không muốn tiếp tục áp chế, chuẩn bị trực tiếp độ kiếp bước vào cảnh giới Đế Chủ!

Cho nên dưới sự hộ pháp của một đám tu sĩ gia tộc và vài người tùy tùng, Gia Cát Xương Phong đã chuẩn bị xong tất cả, bắt đầu điên cuồng hấp thu tinh khí trong thiên địa tấn công cảnh giới Đế Chủ, sau đó chuẩn bị nghênh đón Thiên kiếp!

Đây là một khu vực trong mười vạn dặm đều hoang tàn vắng vẻ, không có mãnh thú hung cầm, cũng không có thổ dân Thiên Lộ.

Tu sĩ đã tiến vào Thiên Lộ cũng đã đi xa.

Lại có nhiều hộ vệ như vậy, trong suy nghĩ của nhiều đây là một chuyện tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.

Nhưng điều khiến hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, ngay lúc gông xùm xiềng xích cảnh giới của hắn bị phá tân, thân thể cũng bị đại đạo rửa… tất cả, tất cả đã không còn!

Cứ như vậy mà biến mất!

Cả người Gia Cát Xương Phong trực tiếp ngây ngốc, phẫn nộ muốn điến.

Mà ngay vào lúc này, trên bầu trời bắt đầu ngưng tụ đại lượng kiếp vân, mỗi một đạo tia chớp đều dài vạn trượng, có cái dài trăm trượng ẩn hiện trong mây.

Thiên kiếp sắp giáng xuống!

Thiên kiếp của cảnh giới Đế Chủ là điều mà mỗi tu sĩ đều không thể lảng tránh. Hơn nữa uy lực của thiên kiếp Đế Chủ trên Thiên Lộ lại gấp hai so với bên ngoài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play