Tuy nhiên, Bình Bình rất biết thân biết phận. Thân phận của nàng còn kém xa con cháu đại tộc ở Tiên giới. Dù nàng có huyết mạch màu lục cao nhất nhưng còn chưa chân chính trưởng thành, nên nàng cũng chưa đàm luận gì chuyện tình cảm. Phản ứng của nàng không những không chọc giận mấy công tử đại tộc Tiên giới mà còn khiến họ ưu ái nàng hơn.

Bình Bình tất nhiên nghe nói đến Sở Mặc. Nhất là sau khi Giới Linhvì Sở Mặc nổi giận, nói thẳng ra Sở Mặc là người có huyết mạch màu tím, càng khiến nàng thấy hiếu kỳ về Sở Mặc hơn.

Tuy nhiên, cũng chỉ ở mức hiếu kỳ chứ chưa đến mức sùng bái, thực ra cũng có, nhưng chỉ một chút thôi. Ai cũng sùng bái kẻ mạnh, nàng cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ có liên hệ với tuyệt thế thiên kiêu danh chấn Huyễn Thần giới. Phương thức tạo liên hệ còn khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Bước chân Bình Bình nặng trĩu, chậm rãi đến trước mặt Sở Mặc. Mặt nàng lạnh như sương, nhưng vẫn quỳ gối thi lễ cho hắn, cho thấy nàng là con người gia giáo.

- Bình Bình à, không phải con vẫn nói muốn gặp vị thiên kiêu phi thăng từ Nhân giới này sao? Giờ thấy lại câu nệ thế. Không cần sợ, Sở công tử là người tốt.

Gia chủ Bình gia cười tủm tỉm nhìn Bình Bình nói.

Trong lòng Sở Mặc thầm mắng: đúng là lão già vô sỉ. Lợi dụng cháu gái ruột của mình mà không biết xấu hổ. Không sợ ta bắt cóc tuyệt thế thiên kiêu như nàng sao? Bình Bình nghiêm mặt, cúi đầu, không nói gì. Từng giọt nước mắt của nàng tí tách rơi xuống tấm thảm quý báu trên mặt đất.

Sở Mặc hoàn toàn không biết nói gì nữa. Hắn rất bức xúc. Ta đã làm gì ngươi đâu? Gia gia ngươi nói đấy chứ. Ngươi bày ra bộ dạng ủy khuất này là có ý gì? Làm như ta bắt nạt ngươi ý.

Gia chủ Bình gia cũng không giận, mở miệng nói:

- Ngươi xem, ngươi là niềm tự hào của Bình gia chúng ta, là thiên tài có huyết mạch ưu tú nhất. Sở công tử có thanh danh hiển hách ở Huyễn Thần giới, tiền đồ vô lượng. Các ngươi nên quen biết một chút mới tốt chứ. Được rồi, loáng một cái từ đạo hữu biến thành Sở công tử, nói chuyện hơi ra vẻ bề trên rồi đó.

Sở Mặc rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn gia chủ Bình gia nói:

- Gia chủ, ta nghĩ cháu gái ngươi là người hướng nội, không thích giao lưu với người khác. Phỏng chừng bị ác danh của ta dọa sợ rồi, để nàng trở về đi.

Gia chủ Bình gia cười rất khó coi:

- Việc này…

Trong lòng không ngừng gào thét: khá lắm, thằng nhóc giảo hoạt nhà ngươi, chặt chẽ đến tát nước cũng không lọt. Rõ ràng lão phu đưa cho ngươi cô gái ưu tú như vậy ngươi vẫn còn duy trì cảnh giác cao như thế.

Gia chủ Bình gia hơi thất vọng nhìn cháu gái mình, thầm nghĩ: Nha đầu Bình Bình này ngốc thật. Ngươi nghĩ ông nội lợi dụng ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi quên ông nội vừa mới nói gì với ngươi rồi à?

Bình Bình lúc này lặng lẽ ngẩng đầu, dè dặt nhìn gia gia của mình. Trong lòng nàng cũng đang rất bối rối. Nàng rất tò mò về Sở Mặc, cũng hơi sùng bái hắn. Nếu bình thường, nàng cũng muốn trở thành bằng hữu với một người tuổi trẻ tuấn kiệt như vậy. Nếu thật sự có tình cảm, trở thành hồng nhan tri kỷ của hắn cũng không tồi.

Hắn có huyết mạch màu tím đó. Người chưa tiến vào Huyễn Thần giới, vĩnh viễn không biết ý nghĩa của huyết mạch trong giới tu hành.

Nhưng tất cả chỉ ở trong tình huống nhận thức bình thường, còn hiện tại, quá xấu hổ rồi. Cứ nhìn không khí cổ quái trong yến hội này là biết.

Trường hợp này là trường hợp gì? Bình gia bị một thanh niên trấn áphoàn toàn. Chỉ có thể cúi đầu quỳ gối nhận thua. Triệu tập tất cả thiếu nữ xinh đẹp đến mặc cho người ta lựa chọn.

Những nữ hài tử trong này bình thường ra ngoài ai cũng là tiên tử cao cao tại thượng. Là công chúa chân chính của thế giới này.

Nhưng hiện tại thành kẻ ngốc rồi, còn chẳng bằng một người bình thường.

Trong lòng Bình Bình cũng đang hồi tưởng lại đoạn nói chuyện của hai ông cháu lúc nãy.

- Đúng là có hơi lợi dụng ngươi. Nhưng chỉ cần hắn đồng ý tiếp nhận ngươi, dù có làm thị nữ ở bên cạnh hắn, hắn cũng có thể không biết xấu hổ mà khó dễ Bình gia hay sao?

- Nhưng trên hết, vẫn là vì ngươi.

- Ngươi nghĩ ông nội không muốn cướp được lợi ích từ hắn sao? Ngươi cho rằng trong mắt ông nội chỉ óc lợi ích sao? Thật ra cũng có một phần vì lợi ích nhưng chủ yếu vẫn là muốn tốt cho ngươi. Ngươi thấy những người muốn mạnh mẽ cướp bóc Sở Mặc có kết cục gì? Không chết cũng tàn phế, chẳng ai có kết cục tốt cả.

- Đến đại nhân vật khủng bố như Huyết Ma Lão Tổ cũng hy sinh, rồi Âu Dương gia với Liệt Hỏa giáo nữa. Ngươi nhớ lại Linh Vận Môn với Linh Động Sơn xem, phàm là người muốn đối phó với hắn sẽ chẳng có kết quả tốt.

- Nên muốn mạnh mẽ chế hành hắn là việc không thể thực hiện được. Không thể cứng, thì chỉ có thể mềm.

- Nếu ngươi làm hắn vui, còn sợ không có tương lai hay sao? Mấy tên công tử đại tộc ở Tiên giới so với hắn cũng chỉ là cặn bã thôi.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của ông nội, Bình Bình đột nhiên thôngsuốt.

Đích xác, so với Sở Mặc, mấy tên công tử đại tộc ở Tiên giới khi thì ra vẻ kiêu ngạo, trước mặt các tu sĩ Thiên giới thì khúm na khúm núm, đúng là một đám cặn bã.

Lúc này, Bình Bình cảm nhận được ánh mắt thất vọng của ông nội. Nàng bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt băng lãnh trở nên ấm áp, lộ ra một nụ cười thật tươi nói:

- Rất xin lỗi… Sở công tử. Thật ra nhìn thấy ngài, ta rất vui mừng.

Chỉ trong nháy mắt bao nhiêu cõi lòng tan nát. Trong đại sảnh yến hội không chỉ có nữ tử xinh đẹp mà còn có rất nhiều con cháu trẻ tuổi ưu tú của Bình gia.

Phương pháp giáo dục của Bình gia là phải để cho con cháu mình có mặt khi có chuyện tốt, nhất định phải để họ luôn luôn ghi nhớ thân phận của mình.

- Các ngươi từ nhỏ đã cao quý.

- Trời sinh chúng ta được quyền ức hiếp người khác.

Nhưng cũng phải đối diện với hoàn cảnh xấu.

- Bình gia không phải gia tộc hùng mạnh duy nhất trên đời.

- Bình gia cũng có thời điểm khó khăn, yếu đuối.

Như lúc này chẳng hạn. Để các vãn bối trử tuổi trong gia tộc trưởng thành, cần phải cho họ tham dự vào một số việc. Phải cho họ thấy, nghe được, sau đó lĩnh ngộ vấn đề.

Họ cần phải quen với việc đấu tranh ở các thế lực, gia tộc. Khi có đầy đủ kiến thức, bọn họ sẽ thành thục hơn.

Trong đám con em trẻ tuổi của gia tộc, không ít người âm thầm thíchBình Bình. Nhưng đến giờ, bọn họ chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám có tâm tư gì hết.

Kể cả khi bọn họ không có nhiều quan hệ máu mủ trực tiếp cũng không dám chủ động theo đuổi Bình Bình.

Bọn họ cảm thấy, có thể thường xuyên nhìn thấy đóa hoa kiều diễm nhất của gia tộc đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play