Có nhiều người hỏi tại sao tôi lại mạnh mẽ đến vậy? Dám đối diện với sự thật và nỗi đau một cách bình yên đến vậy. Tôi cũng không biết phải trả lời sao cho câu hỏi đó mà ngay chính bản thân tôi cũng không biết câu trả lời.
Phải, tôi giỏi giấu cảm xúc, tôi giấu được nụ cười và nước mắt một cách nhẹ nhàng. Nhưng có lúc nào đó, ngay khi về nhà chẳng hạn, tôi sẽ úp gối lên mặt và khóc một trận thiệt đã cho đôi mắt và suy nghĩ. Rồi đến lúc tôi cảm thấy đỡ hẳn rồi thì sẽ uống một li nước chanh lạnh và nghe Hall Of Fame để lấy lại tinh thần rồi sau đó lại cười như chưa xảy ra chuyện gì.
Có thể tôi chưa từng yêu ai, nhưng thích thì có. Còn việc gì buồn bằng là việc mãi mãi chỉ đứng sau một người và hi vọng người đó quay lại. Và như bạn biết ấy, vòng chuyển dời của tình cảm, số phận nào có để yên. Chúng lại quay và quay liên tục, còn tôi thì lại chỉ đứng im và chờ.
Tôi chẳng mạnh mẽ và cũng chẳng độc lập. Đó là vì bạn chưa nhìn thấy tôi khóc.
Và bạn biết không? Cuộc đời thật khó sống. Cuộc đời thật mệt mỏi nhưng nó lại công bằng. Chắc có lẽ hiện tại tôi mệt mỏi và cô đơn thì rồi đến khi nào đó tôi sẽ lại có đầy đủ niềm vui và người bên cạnh đúng không?
Thôi thì cứ chờ vậy. Đời mà, nào ai biết được ngày mai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT