“Mấy câu đơn giản cậu còn không biết làm,cậu đòi làm câu khó thì làm kiểu gì,cậu có bị ấm đầu không vậy”.Dao Dao bất ngờ.

“Được nếu cậu muốn”.Lạnh lùng.

“Đây là những đề mình đã lọc ra những câu khó mình mất 10phút mới giải được”.

“Vân cậu đừng vậy chứ,cậu làm 10phút mới giải được sao Linh làm được”.

“Mình muốn cho Linh biết không làm được thì đừng không biết tự lượng sức mình như vậy”.

“Vân Di mình thấy mấy cái này bình thường mà,có phải cậu coi mình học kém nên không cho mình đề khó đúng không,mình chỉ muốn xem thử thôi mà”.Bực bội.

“Cậu thực sự thấy dễ?”.Dao Dao kinh ngạc,Vân Di nhíu mày.

“ Ukm không phải sao”.

“Đừng trả lời như kiểu đó là chuyện đương nhiên vậy chứ”.Dao Dao lên tiếng.

“ Cậu,não có vần đề cần phải đi khám,đúng cần phải đi khám”.Dao Dao chạy đến cầm tay lôi đi.

“ Cậu sao làm được,cậu biết cậu có thể làm được nó từ khi nào?”.Không tin vào sự thật.

Đúng như mình nghi ngờ “Tớ cũng không biết nữa có lẽ là sau hôm bị từ chối tớ thấy mọi thứ cứ là lạ làm sao ý.Tớ bình thường đến lớp chẳng biết làm bài mà hôm sau đi học tớ thấy còn dễ hơn ăn bánh ý.Tớ cứ tưởng thầy ra đề dễ nên cũng không quan tâm đến khi mọi người bảo là đề khó tớ không tin cho nên chạy qua đây hỏi tiện thể ở đây chiều rủ 2 người đi công viên hiếm khi chủ nhật được ở lại đây”.

“Cậu...thôi bỏ đi bây giờ cậu cũng là học bá rồi mấy cái đấy còn quan trọng gì nữa”.Dao Dao đang định nói còn phải ôn thi nhưng ai đó bây giờ còn cần đâu.

“ Có cảm tình với người ta được 1 tháng tỏ tình bị từ chối mà não cũng thay đổi luôn giỏi quá”.

Có cảm giác bị Vân Di coi thường là sao,ảo giác rồi.

“Bảo Linh không phải bảo chiều đi công viên sao,đi nghỉ ngơi đi chiều còn có sức mà chạy nhảy chứ”.

“Ukm Dao Dao nói phải,hai người tiếp tục nói chuyện đi nha mình đi ngủ trước đây,bye”.

“Rena cậu có thấy lạ không, dù có thích người ta đến mấy bị từ chối cũng sẽ không tạo cho người ta cái gọi là thiên tài như vậy được”.

“Ukm,cậu ấy cần phải quan sát thêm,Aurora cậu cũng đi nghỉ đi chiều còn có sức mà chơi,cũng lâu rồi chúng ta không có đi công viên,còn về Linh mình sẽ suy nghĩ thêm”.

“ Ukm Rena cậu cũng nghỉ ngơi đi”.

Công viên giải trí.

“Oa đẹp quá,rộng quá đi,công viên ơi ta đến đây”.

“Bảo Linh này không phải lần đầu tiên cậu đến đây đấy chứ?”.Dao Dao nhìn cái người háo hức hơn cả trẻ em không biết phải làm gì đây.

“Mình cũng không biết nữa,nhưng kệ đi bây giờ chơi là được rồi,thích quá đi”.

“Ukm”.

“ Mình muốn chơi,hai cậu đi nhanh lên được không”.Linh đang chạy đằng trước thấy hai con rùa một lạnh một đề phòng(cẩn thận quá) đang từ từ đi đằng sau liền chạy ngược lại kéo tay lôi đi “Đi nhanh lên mà”.

“Được rồi,được rồi buông tay mình ra,cậu không buông thì trả tiền vé làm sao”.Vân giằng tay ra.

“Thì hai cậu trả tiền,mình không có tiền,mình biết hai cậu có tiền,không những có tiền mà có rất nhiều tiền”.

“À thì ra đây mới là lý do cậu rủ bọn này đi đúng không? Không lên chơi với những người lợi dụng”.Dao Dao lên tiếng.

“ Hihi Dao Dao sao cậu hiểu ý tớ nhỉ,à không không không tại mình lỡ mua nhiều đồ ăn quá hết tiền rồi nên Dao Dao tốt bụng xinh gái cậu trả đi khi nào có tiền tớ sẽ rủ các cậu đi một bữa khác bù lại nha”.

“Bảo Linh ơi không phải cậu rủ sao,bây giờ thì hay rồi tụi này không đem theo tiền”.Dao Dao không đem theo tiền thì khỏi phải hỏi Vân Di làm gì.

“Huhu đến rồi không được chơi phải làm sao đây,huhu tớ không muốn về đâu,tớ muốn chơi cơ”.

“Cậu ngồi đây ăn vạ thì có ích gì hay cậu đi ra cái gốc cây kia cậu múa để người xem cho tiền”.Dao Dao liền dụ dỗ chỉ vào gốc cây.

“ Ukm ha Dao Dao cậu giỏi quá cách này mà cũng nghĩ ra được”.

“Thôi đừng đùa nữa đi”.Vân không thể để cái tình trạng Linh sắp làm thật theo lời nói đùa của Aurora được.

“ Linh cậu mang điện thoại không?”.

“Có,đây *đưa cho Vân *Vân Di cậu muốn làm gì?”.Hiếu kì.

Trả lại: “Sau này nếu muốn đến những nơi như thế này cậu chỉ cần quẹt bằng điện thoại thôi”.

“Vậy cũng được nữa á”.

“ Ukm nhưng chỉ có chiếc này thôi,vì tớ có cài cho cậu chương trình ra vào thoải mái trong các công viên giải trí”.

“Zê có cậu thật tốt,không lo không có tiền rồi”.Ôm Vân Di.

“Rồi,rồi cậu bỏ mình ra khó thở quá”.

“Hihi mình biết rồi”.

“Bảo Linh này cái điện thoại này cậu có từ đâu vậy”.Dao Dao thấy chiếc điện thoại nhìn quen mà không nhớ.

“À cái này...ờ mình không biết,chắc bố mẹ mua cho mình,có vấn đề gì sao”.

“ À không tại mình thấy cái ốp đẹp,thôi”.

“Thế hả tự mình làm đấy,mình có đi mua ốp nhưng không có ốp cho chiếc điện thoại kiểu này nên mình tự làm,quá đẹp”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play