Theo lịch thì vào thứ 5 và thứ 7, Việt Hoàng sẽ có mặt tại lớp d1 trước khi trống vào học.
Vẫn chưa thấy anh chàng trợ giảng kia đến, Bạch Vân có vẻ hơi nóng ruột. Trời hôm nay ko mưa, ko dễ chịu để có thể ngủ nướng,...nói chung là chẳng có lí do gì mà Việt Hoàng giờ này vẫn chưa thấy đến. Đợi thêm một lúc nữa xem sao.
Trống báo hiệu và thầy chủ nhiệm bước vào lớp. Cả lớp nhao nhao hỏi thăm về anh chàng khóa trên, ngay cả Bạch Vân cũng nóng lòng muốn biết. Nhưng thầy giáo cứ vậy mà vào bài, ko trả lời bất kì một câu hỏi nào.
-Đây là giờ học và tôi là thầy giáo, các em nên quan tâm đến bài giảng thay vì lo lắng cho người khác.
Bài giảng hôm nay thật khó nghe bởi vì thiếu đi cánh tay đắc lực của thầy, đúng hơn là khi tâm trí người ta để đi nơi khác thì sẽ chẳng còn biết điều gì đang diễn ra trước mặt, trời có sập, đất có rung, ngay cả là thầy đang xướng tên trên bục giảng.
-Lớp trưởng giải câu này được chứ?
Bạch Vân vẫn nhìn ra cửa sổ đầy nét lo lắng, giống như đang ngóng đợi một điều gì đấy!
-Lớp trưởng!
-Ah! Dạ! Thầy gọi em?
Cô ngơ ngác đứng phắt dậy làm cả lớp cười ầm.
-Em ko tập trung thì phải?
Nữ học viên bối rối đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn về phía thầy.
-Em ko sao đâu ak!
-Vậy mau lên đây giải bài này đi!
Tiết học chậm chạp nhất trong năm cuối cùng cũng kết thúc. Bạch Vân thu gọn sách vở, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp, ko kịp dặn cô bạn Ngọc Hân lấy một lời.
Nữ học viên lang thang khắp dãy lớp học, hỏi thăm mãi cuối cùng cũng tìm thấy lớp c1, nhưng cô ko giám bước vào lớp mà chỉ đứng ngoài trông vào.
Mấy tên con trai trong lớp để ý thấy cô bé đang lấp ló ngoài cửa nên định pha trò chọc ghẹo.
Một anh cao cao, hơi gầy và cũng khá điển trai chỉnh chu lại cổ áo và mái tóc, quay lại cược với đám đông:
Bạch Vân ko quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh ấy, chỉ biết rằng người cô cần tìm ko có ở đây. Quay lưng định bỏ đi, nhưng bàn tay ai đó đã túm cổ tay Bạch Vân kéo lại.
-Sao vội đi vậy cô bé?
-Ai là cô bé của anh? Nhầm người rồi!
Chàng kia như từ chín tầng mây rơi bịch xuống đất...
-Ko phải em đến tìm anh sao?
-Anh mơ ak?
Đám đông bên trong cười ầm lên làm anh chàng ngượng chín mặt, vội buông cổ tay Bạch Vân rồi quay vào lớp.
-Ah! Mà anh gì ơi! Anh có biết Việt Hoàng đang ở đâu ko ak?
-Cậu ta sao? Dưới phòng y từ hôm qua đến giờ rồi.
Bạch Vân rón rén khẽ mở cửa, có tiếng nói vang lên:
-Vào tự nhiên đi!
Ngại ngùng nhìn người trên giường bệnh, nữ sinh bước vào. Cô ko ngồi, cứ đứng quan sát cậu một hồi lâu, cũng chẳng biết phải nói gì và bắt đầu từ đâu!
-Muốn xin lỗi tôi sao?
-Hả? Sao anh biết?
-Tôi còn biết em chính là kẻ bày ra trò ấy nữa?
-A....anh biết.....rồi ak?
Việt Hoàng lấy dưới gối ra chiếc kẹp tóc hình ngôi sao bằng đá.
- Là của tôi! Sao anh có được?
-Nhặt dưới gầm bàn!
Bạch Vân nhận lấy chiếc kẹp tóc từ tay cậu.
-Anh đã biết có bẫy từ trước, tại sao còn lại đó?
Việt Hoàng khẽ cười. Nụ cười rất đẹp mà Bạch Vân chưa từng để ý, bây giờ cũng vậy, khi cô còn đang cúi mặt xuống vì xấu hổ.
-Chẳng phải cái bẫy đó là dành cho tôi sao? Em rất muốn thấy tôi sập bẫy còn gì!
Nữ học viên chỉ im lặng, ko giám nhìn thẳng vào người trước mặt.
-Tôi chỉ muốn nhặt nó trả lại cho em. Đẹp như vậy nếu đánh mất thì tiếc lắm!
Phía ngoài cánh cửa, Ngọc Hân đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người nãy giờ. Ko có lời mật ngọt của yêu thương nhưng sao cô vẫn thấy buồn. Cô biết rõ là anh ấy ko hề có tình cảm với Bạch Vân, nhưng sao vẫn thấy buồn, rất rất buồn. Nhìn tô cháo trên tay, cô thôi k mở cánh cửa ra nữa. Thấy có cô y tá đẩy xe thuốc đi đến, cô chạy lại nói gì đấy, đặt tô cháo nóng vào xe rồi vội vã bỏ đi.
Cô y tá mở cửa phòng bước vào, mang tô cháo đặt trên bàn.
-Cậu này sướng nhất nhé! Nằm đây mà còn có bạn gái mang đồ đến.
Bạch Vân lầm bầm:
-Ai mà rỗi hơi thế?
-Cô ấy nhờ chị mang vào đây rồi bỏ đi luôn.
Bạch Vân đứng nép sang một bên để y tá thay băng dưới chân cho Việt Hoàng. Thi thoảng cậu lại nhăn mặt lại, bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn trải phía dưới. Cô đứng cạnh quan sát, chốc chốc lại vô thức nhíu mày. Giờ cô mới để ý, chân của cậu ko chỉ bị bầm tím mà còn xây xước cả một mảng da lớn. Máu vẫn còn rỉ ra, thấm đỏ cả miếng bông lớn. Cậu ấy ra nông nỗi này, chung quy đều là lỗi của cô, nhưng thái độ ban nãy lại ko có chút giận giữ hay hận thù nào, xem ra cok đã hiểu sai về con người này, cũng có thể lắm chứ.
Cảm xúc của cái tuổi mười chín đôi mươi đúng là ko thể nói trước. Cô gái cảm thấy ngại, lần đầu trong cuộc đời con gái biết ngại khi ở cùng một chàng trai ko lạ cũng chẳng quen. Cô y tá đưa thuốc cho Việt Hoàng rồi rời khỏi. Hai người ko nhìn nhau, im lặng một hồi lâu, Bạch Vân mới rụt rè lên tiếng.
-Để em đi gọt hoa quả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT