Sân trường bị lấp đầy bởi người là người. Học sinh ngồi trên ghế nhựa đỏ, khi chụm nhau nói chuyện, khi ngồi im ngoan ngoãn. Các thầy các cô ngồi trên ghế phía cuối cùng, cũng rôm rả bình luận. Tiếng nhạc Hàn sôi động mà Hà đã rất quen thuộc. Hoa, Lan, Linh và hai bạn nữ cùng lớp trên sân khấu, say mê nhảy. Hà ngồi vị trí gần cuối dãy, không nhìn nổi lên sân khấu nữa, cúi đầu xuống, lắc nhẹ. Hoài Ngọc ngồi đầu dãy, bất giác quay xuống nhìn Hà.
***
Lại tiếp tục làm bài kiểm tra. Dù sao mấy hôm này không nói chuyện, không đi cùng Hoa đã thành thói quen. Cả hai nghiễm nhiên thừa nhận chuyện ấy, coi đó là chuyện thường. Cô Tâm đi lại quanh lớp với cái thước gỗ. Học sinh không ngừng hỏi bài. Lớp học chốc chốc ồn ào, chốc chốc lại im ắng lạ. Đó đã là hình ảnh rất quen thuộc.
Hoa khẽ nói:
- Bài 3, ý c?
Hà hơi khựng lại trong một giây, sau không để ý nữa, tiếp tục làm bài. Đợi một lúc mà không thấy gì, Hoa thấy là lạ, liền cầ bút bi ấn ấn vào lưng Hà. Hà khẽ thở ra. Đành lấy một giấy nhớ, viết vào, như trước đưa xuống bàn dưới. Hoa vui mừng nhận, vội mở ra. Trên tờ giấy viết:''Bài này dễ. Mày tự làm đi.''. Hoa nhìn lên Hà, không hiểu. Ấn ba phát vào lưng, lực hơi mạnh. Hà bị nhói. Nhưng vẫn cố chấp không để ý,, tiếp tục làm bài. Hoa lấy bút viết lên tờ giấy, kẹp vào máy tính.
- Trả cậu này.
Đưa lên cao nữa, Hà mới đưa tay lại, cầm lấy máy. Hoa chú ý xem Hà ra sao Bỗng thấy Hà sau khi mở ra xem, lại cất máy tính đi, tiếp tục làm bài.
Hoa bàn dưới, cắn căn môi, vẻ khó hiểu.
***
Thời điểm này đang là học thêm của trường. Năm nào cũng phải học buổi chiều như thế hết. Trường bắt học sinh viết đơn ''tự nguyện'' xin học thêm buổi chiều. Nói vậy bởi bộ không cho ép buộc, nhưng nếu không viết đơn theo học sẽ bị kì thị ghê gớm, mà giáo viên buổi chiều học lẫn cả kiến thức chính khóa luôn. Bắt buộc tự nguyện là thế đấy! Lớp 6, 7, 8 còn phân ra lớp giỏi và lớp thường buổi chiều, lên lớp 9 thì không phân lớp nữa, học sinh lớp nào học lớp ấy. Học sinh đi học thêm cũng ít đứa mặc đồng phục, thường tự tiện mặc áo khác, miễn là có cổ và dài tay. Thành ra nhìn quanh lớp đầy đủ màu sắc tạp nham.
Chưa trống vào học, nên các bạn tù tập tán chuyện. Không khí ồn ào. Bỗng một bạn nữ chạy vào lớp, vẻ hớt hải:
- Này này! Bạn trai của Linh đến trường đấy. Đi con xe sịn, còn mang cả bó hoa hồng với hộp quà to. Xuống xem đi!
Học sinh nhàn rỗi là thích náo nhiệt. Thấy có vụ hay, nhiều đứa nhao nhao liên tiếp.
''Đâu? Đâu?''
''Tao coi với!''
...
Bích cượt cợt:
- Ừ, được đó. Trên face nghe giới thiệu. Dám mò đến trường luôn. Có nghĩa khí! Xem xem thế nào!
Học sinh nghe xong câu đó, không khí càng ồn hơn, như vỡ chợ.
"Ừ, xem ra sao!'', ''Có vẻ hay đấy!'', ''Xuống xem đi!'',...
Tất cả cười đùa chạy ra ngoài xem. Nhanh chóng.
Trong lớp hiện chỉ còn Hà, Hoài Ngọc, Huyền ngồi cùng bàn, với Hoa đang đi đến chỗ Hà.
Hoa càng bộ dáng vui vẻ:
- Hà, hay bọn mình cũng xuống xem đi!
Hà nhìn lên Hoa một chút, thấy vẻ vui của con nhỏ, liền cúi xuống, giọng cố như bình thường:
- Tao không đi.
Hoa kéo kéo tay Hà muốn lôi:
- Sao lại thế! Đi cho vui. Nhá! Nhá!
Hà càng cúi mặt chặt hơn:
- Tao không đi.
Hoa thấy thế, liền thay đổi sắc mặt, buông tay Hà ra:
- Sao cậu lại như thế? Hôm trước thì không cho tớ chép bài, hôm nay không muốn đi với tớ?
- ... Chẳng sao cả. Chỉ là tao không thích.
- Ngọc nói gì với cậu rồi phải không?
Hà bất ngờ, ngẩng mặt lên, nhíu mày:
- Cậu ấy có chuyện phải nói với tao sao?
Hoa hơi lúng túng:
- À... không...
Bỗng Hoa quay mặt sang nhìn Hoài Ngọc, giọng lạnh băng:
- Tớ nghĩ cậu ấy nói xấu tớ với cậu, vì chuyện lần trước ở nhóm nhảy.
Hà quay sang nhìn Ngọc nghi hoặc, vẫn chưa hiểu, liền quay lên nhìn Hoa ở trước mặt. Hoa hiện đang nhìn thẳng Hà, giọng lớn hơn:
- Nếu không phải Ngọc, vậy tại sao cậu lại xa lánh tớ?
Hà im lặng, lại cúi đầu, nhếch môi lên một chút.
Cứ như thế... Chỉ nghe tiếng hít thở, và những âm thanh ồn ào ngoài sân.
Hoài Ngọc nhìn Huyền, nhẹ giọng:" Cậu với tớ ra ngoài xem bạn trai Linh nhé!'', Huyền ''À... ừ...'', rồi bị Ngọc kéo ra ngoài. Trong lớp hiện chỉ còn Hà với Hoa, và không khí im lặng đáng sợ.
- Vì tao không muốn làm bạn với mày nữa!
Hà cắn cắn môi dưới, lấy hết dũng khí để nói.
Hoa chưa hiểu, giọng vẫn lạnh, nghi hoặc:
- Không muốn làm bạn là sao?
Hà vẫn giữ bộ dạng im lặng. Hoa hết chịu nổi, hét lên:
- Cậu mau nói đi!
Mắt nhòa. Mờ hơi nước. Càng cố cúi chặt đầu xuống, che giấu.
- Tao chán lắm rồi!... Thực ra... đối với mày... tao có phải một người bạn không vậy? Còn tao, tao luôn nghĩ cậu là bạn thân nhất, bạn tốt nhất của tao. Mày là đứa duy nhất chịu chơi với tao, chịu nói chuyện với tao, và mày đã nói... tao là bạn thân nhất của mày! Nhưng bây giờ, tao không biết tao là bạn mày, hay là cái gì của mày. Và tao ghét như thế! Tao không muốn làm cái đuôi lúc nào cũng đi bên mày, mà chẳng được tích sự gì. Đến nhà mày, xem bọn mày nhảy, tao thấy mình như người thừa, chẳng làm được gì, còn thấy bọn mày không thích tao ở đấy, tao cũng chán ghét nữa... Dù cố gắng để bỏ đi suy nghĩ ấy, nhưng tao lại không thể, tao vẫn chẳng hiểu lý do tại sao tao ở đấy... Lúc đi bên mày, mày chỉ nói về nhóm nhảy, về những gì mày nghĩ. Mày than thở, hay mày hào hứng kể, tao cũng ghét nữa. Tao biết bọn mình khác biệt từ lâu nhưng giờ tao nhận ra bọn mình không còn chung suy nghĩ, ý thích, không hiểu nổi nhau nữa, không thể làm bạn với nhau... Tao với mày đã quá khác biệt rồi...
Hà thở như trâu, nhìn Hoa, mắt đã ướt nhòe. Hoa sững người, im lặng một lúc. Bỗng nhiên, Hoa cười khẩy:
- Tớ hiểu rồi. Vậy thì thôi! Chúng ta từ bây giờ không còn là bạn của nhau nữa. Không liên quan gì đến nhau nữa.
Hoa quay người, toan bước đi, bỗng quay lại nhìn Hà, không còn nét mặt cười đó nữa:
- Không có cậu, tớ cũng không thiếu người cho chép bài đâu!
Hoa vội vã về chỗ ngồi, đập bàn một cái thật mạnh, mắt căm tức nhìn Hà. Hà gục xuống bàn. Vai hơi run, nhưng chỉ thế, hoàn toàn im lặng.
Câu nói của Hoa chợt vang lên:" Hà này, năm lớp một tớ thân với Bích nhất, năm lớp 2 thân với Lan nhất, từ lớp 3 đến giờ tớ chỉ có cậu là bạn thân nhất thôi. Cậu cũng chỉ có tớ là bạn thân nhất đúng không?''. Sau đó là tiếng cười khúc khích trong trẻo của Hoa.
Tiếng ồn ào. Học sinh từng tốp vào lớp, bàn tán xôn xao. Ngọc, Huyền đi vào cùng nhau, nhìn Hà như vậy, rồi lặng lẽ nhìn về phía Hoa.
_______________
Chuyện nhỏ nhỏ:
- Mẹ mày, mày nói thế à... Tắm nhanh lên!... Mày dám nói tao thế! Có ngon thì mày...
Tiếng cãi nhau hơi nhỏ, Hà mới đến chỉ nghe được loáng thoáng như trên. Ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy Hoài Ngọc nói tục, còn khó nghe như vậy. Vào nhà thì quay ra hỏi Ngọc, Ngọc vẻ còn tức nói:
- Thằng anh tớ. Nó mới nghỉ về nhà chơi. Mẹ nó...
Hà thật lòng:
- Có vẻ quan hệ cậu với anh cậu tốt nhỉ?
- Tốt gì nó. Nó về không làm gì toàn bắt tớ làm. Còn dám quát tớ, mắng tớ lười như lợn...
Hà nghĩ thầm: Qủa nhiên là quan hệ thân thiết.
Hà thực ra có một anh trai, nhưng trước giờ chỉ gặp chưa đến mười lần. Khi nói chuyện chỉ xa lạ xưng là ''anh''- ''em''. Quan hệ không thể thân như trường hợp của Hoài Ngọc được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT