-“Ay, Lục Thiên à, chỉ cho em câu này đi, em làm hoài không ra.” Dương Minh Anh Tuyền bĩu môi.
Hơn bốn tháng nay, mỗi lúc rảnh rỗi Lục Thiên đều không nghỉ ngơi mà ngồi
làm gia sư không công cho cô gái nhỏ Anh Tuyền. Bây giờ nơi làm việc của anh không phải ở trong phòng nữa mà chuyển sang phòng khách nhỏ ở tầng hai.
Chỉ vì một câu nói: ‘Em không thích ngồi trong thư phòng!’ Đối với cô em gái này, anh thật không biết làm sao cho phải, chỉ biết dùng hai từ “sủng ái” mà đối đãi với cô. Nhưng anh lại không biết rằng sự cưng chiều này đã vượt quá giới hạn cho một người em gái.
-“Wow!! Lục Thiên, anh thật giỏi! Chẳng trách mười bảy tuổi đã có thể học xong
đại học rồi nha!” Hồi xưa Dương Minh Anh Tuyền ghét Lục Thiên bao nhiêu
thì bây giờ cô lại khâm phục anh bấy nhiêu. Thật ra Anh Tuyền không
biết, Lục Thiên mỗi đêm đều dành một chút thời gian xem nghiên cứu giáo
trình học phổ thông ở Trung Quốc. Vì anh từ nhỏ đã học theo giáo trình
bên Mỹ, căn bản vẫn phải xem lại thì mới có thể chỉ cho cô.
-“Lục Thiên à, anh chia sẻ cho em một phần não được không?”
-“ Ừ!” Lục Thiên dùng giọng mũi đáp lại tay vẫn gõ tách tách trên bàn phím.
Nghe Lục Thiên đồng ý, Anh Tuyền tới kéo tay áo anh.
-“Nhanh đi đến bệnh viện nhờ bác sĩ cắt não anh ra!”
-“…”
-“ Anh Tuyền dạo này trọng sắc khinh bạn quá!” Hàn Tử Anh ai oán nói.
-“Sắc cái đầu nhà cậu. Lục Thiên là anh trai, là ANH TRAI vàng của tớ đấy!”
-“ Anh trai?” Lăng Trạch Vũ từ đâu xuất hiện chen chân vào cuộc hội thoại.
-“Cậu từ đâu chui ra vậy?” Hàn Tử Anh giật mình ôm tim nói.
Cách đây ba tháng trước, Lăng Trạch Vũ đã xin qua học cùng lớp của Anh Tuyền và Tử Anh. Ban đầu cậu rất muốn ngồi với Anh Tuyền và xin đổi chỗ với
cô bạn cùng bạn của cô. Nhưng mà cô bạn này không đồng ý, nên cô chủ nhiệm phân cậu ngồi với Tử Anh.
Hàn Tử Anh đương nhiên không thích, từ khi đi học đến giờ cô luôn chỉ muốn
ngồi một mình, nên luôn xin cô thêm một cái bàn trống lẻ loi ngồi phía
sau. Nhưng vì lớp quá đông nên không thể thêm một cái bàn nữa, vậy nên
có một tiểu quỷ tới ngồi, ngày ngày phá hoại giấc ngủ của Tử Anh.
-“Anh Tuyền à, theo mình biết nhà cậu đâu có anh trai?”
-“Trạch Vũ, cậu điều tra hộ khẩu nhà tôi sao?” Anh Tuyền cười cười đáp.
-“Lục Thiên là con trai mẹ kế của cậu ấy. Đương nhiên là cũng là anh trai của Anh Tuyền rồi.” Tử Anh nói với giọng sùng bái.
Cô thực ngưỡng mộ Anh Tuyền, tuy cô cũng có anh trai, hơn nữa anh trai Tử Anh cũng rất thương em gái mình nhưng vì không ở chung nên không thường xuyên chăm sóc như Lục Thiên đối với Anh Tuyền được.
-“Nghĩa là cậu với anh ấy không có quan hệ huyết thống sao?” Lăng Trạch Vũ nhíu mày.
Cậu thích Anh Tuyền là sự thật, có lẽ ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích,
cũng đã nhận định trong lòng cô là bạn gái của mình mà bảo vệ. Cậu không muốn có bất kì người khác phái nào lảng vảng bên cô.
Một câu nói làm cả ba phải suy nghĩ. Anh Tuyền im lặng. Cô biết được, trong bốn
tháng qua, từ ngày hôm ấy, Lục Thiên đối xử rất tốt với cô. Cô cũng càng ngày ỷ lại vào anh như một đứa trẻ, ngày ngày như một cô em gái mà bám theo anh... Anh Tuyền không biết nên vẫn ngây thơ cho rằng anh đối với cô là một người anh trai.
-“Trạch Ngư, cậu nghĩ điên gì vậy?” Tử Anh hoàn hồn đầu tiên.
-“Đã bảo không được gọi là Trạch Ngư! Tôi là LĂNG TRẠCH VŨ!”
-“Không Trạch Ngư thì là cá Trạch là cá Trạch, cái đồ não cá.”
-“Não cá cái đầu cậu!”
………………………….…
Anh Tuyền bịt kín lỗ tai nhanh nhanh chuồn khỏi hiện trường. Hai con người này như nước với lửa chỉ cần ở gần nhau là có thể dạo ra hiệu ứng nổ thủng màng nhĩ.
Thành phố B hiện giờ đang bắt đầu vào mùa đông, không khí đang dần lạnh lên
không còn cảnh sắc tươi đẹp như mùa hạ. Chỉ còn lại màu sắc lạnh nhạt
pha một chút bình yên...
Mùa đông có vẻ rất hợp với Lục Thiên.
Anh Tuyền đang ngơ ngác nghĩ nhìn cảnh sắc thì nghe tiếng còi xe phía
sau. Cô quay đầu nhìn thấy chiếc Audi trắng đen quen thuộc.
-“Lên xe đi!”
-“Em không lạnh sao? Đứng ngơ ngác trước cổng làm gì?” Anh Tuyền cảm thấy cho dù trời lạnh như thế này nhưng nghe thấy giọng nam trầm ấm này thì trái tim cô luôn cảm thấy ấm áp.
-“Không lạnh, em là chờ anh.” Anh Tuyền nhẹ nhàng nói. Lục Thiên bất ngờ nhìn sang Anh
Tuyền đang nở nụ cười với anh không khỏi ngây người. Anh cảm thấy nụ
cười của Anh Tuyền vẫn là đẹp nhất!
Nó chứa sự ngây thơ trong sáng của tuổi mới lớn. Khuôn mặt trắng nõn thanh tú, cô có một đôi mắt cười xinh đẹp. Nó giống với đôi mắt mà anh không
thể nào quên.
Vào ngày đầu tiên anh đặt chân đến thành phố B đã
nhìn thấy cô. Lúc đó cô đang cùng bạn bè chơi đùa ở một khu đất trống
rộng rãi. Khi quả bóng lăn đến chân anh, chính Anh Tuyền đã chạy đến
trước mặt anh. Cô cũng cười hồn nhiên như vậy mà nói lời cảm ơn anh.
-“Lỡ như anh không tới?”
-“Sẽ không có lỡ như.” Bởi vì anh sẽ tới, bởi vì em tin anh!
-“Nếu anh không tới, em đừng đợi quá lâu.” Lục Thiên chân thành nói với cô.
-“Được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT