*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi chậm rãi nói với Dương Triệt:

- Mày biết tao có một người anh trai, đúng chứ ?

- Ừm . Việc này có liên quan đến anh trai của mày sao? - Dương Triệt nghi hoặc hỏi

- Đúng vậy. Nhớ năm đó anh tao 7 tuổi, tao mới 2 tuổi, vào đúng dịp sinh nhật của anh trai tao....
___ ___ Ta là giải phân cách " hồi tưởng quá khứ " _________

-Ca ca,Linh Nhi chúc ca sinh nhật vui vẻ vàngày càng thương Linh Nhi hơn nha !!! - Cô bé Linh Nhi hai tuổi mặc chiếc váy công chúa màu hồng, chạy lon ton đến bên anh trai, bập bẹ nói .

- Muội thật đúng là tiểu tinh nghịch - Vũ Dương, ca ca của Linh Nhi sủng nịnh ngắt nhẹ mũi cô bé

Vũ Dương nhẹ xoa xoa cái đầu nhỏ của muội muội, cúi xuống bồng Linh Nhi lên rồi cười với cô bé :

- Sao Linh Nhi chỉ chúc ca ca thôi thế, không có quà cho ca ca sao? - Vũ Dương nổi hứng trêu chọc tiểu muội muội của mình

Nhìn bàn tay đang đưa ra của ca ca nhà mình, Linh Nhi rối rắm :

- Linh Nhi còn nhỏ, không có tiền mua quà cho ca ca - Cô bé chu môi hồng, nũng nịu nói

- Vậy làm sao bây giờ ? Không có quà thì ca ca sẽ rất buồn đó? - Vị ca ca xấu xa nào đó làm bộ dáng ủy khuất, trêu chọc muội muội của mình

Linh Nhi nhìn dáng vẻ ủy khuất của ca ca nhà mình thì gãi gãi đầu , ánh mắt long lanh nhìn về phía cha mẹ đang ngồi xem kịch vui cầu cứu họ

- Vậy Linh Nhi thơm ca ca một cái được không ? - Đoán chừng bố mẹ nàng xem kịch vui đã đủ nên papa nào đó nhìn ánh mắt cầu cứu của con gái, tươi cười đưa ra ý kiến.

Nháy mắt, tiểu cô nương nào đó không còn buồn nữa, ánh mắt phát sáng nhìn về phía ca ca nhà mình như thể đang hỏi " Có được không, được không vậy ca ca "

Vũ Dương nhìn ánh mắt phát sáng và dáng vẻ chân chó ( nghĩa là nịnh nọt ý ) của muội muội nhà mình mà phì cười ra tiếng

- Được, Linh Nhi mau thơm ca ca một cái - Vũ Dương đưa một bên má ra trước mặt muội muội mình

Linh Nhi cười hì hì , dùng bàn tay béo múp giữ chặt mặt của ca ca rồi in thật mạnh vào má ca ca một cái thật vang, lúc tách ra còn có tiếng " moah " thật to

Cả nhà đều bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của hai anh em.Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa rộn rã, một khung cảnh vô cùng ấm áp , hạnh phúc.

Vũ Dương là một đứa trẻ năng động, không lúc nào có thể ngồi yên được một chỗ. Chốc chốc lại chạy về phía muội muội mình, nựng má bé một cái, chốc chốc lại chạy ra chỗ mấy đứa con nít hay chơi cùng mình , quậy phá bọn chúng.... không lúc nào ngơi nghỉ chân tay. Bỗng nhiên, Vũ Dương nhớ ra món đồ chơi ô tô điều khiển từ xa mới của mình bèn chạy vội lên phòng, định bụng lấy ra khoe với đám bạn. Vũ Dương chạy lên cầu thang , rất nhanh đã lấy được ô tô điều khiển từ xa đi xuống.

Lúc chạy xuống cầu thang, Vũ Dương chạy hai , ba bước một, hơn nữa còn chạy rất nhanh. Vũ Dương hí hửng gọi đám nhóc , do không cẩn thận nên bị bước trật một bước và... ngã cầu thang -_-III . Do đang nói nên khi ngã, hai hàm răng của cậu cắn phải lưỡi. Lúc mọi người đến đỡ cậu dậy thì thấy miệng của cậu đang chảy rất nhiều máu

Papa ôm Vũ Dương lên xe rồi đi đến bệnh viện. Linh Nhi nhìn thấy anh trai như vậy thì hoảng sợ, khóc toáng lên, mama vội ôm bé vào lòng dỗ dành rồi cả hai mẹ con cũng lên xe, đi đến bệnh viện với papa

Cũng may, Vũ Dương chỉ bị rách lưỡi, tầm 2 đến 3 tuần là lưỡi có thể lành lại, cũng không cần nằm viện, chỉ cần chú ý không để vết thương bị nhiễm trùng là được rồi. Papa và mama thở phào nhẹ nhõm, Linh Nhi thì do khóc nhiều quá, mà thể lực của cô bé hai tuổi có hạn nên giờ đang ngủ say trong vòng tay của mama, thi thoảng vẫn còn nấc lên vài tiếng.

( T/g : Lúc đầu ta định để Linh Nhi và Vũ Dương xưng hô là Anh - em nhưng sau này Linh Nhi sẽ xưng hô như vậy với nam chính nên đổi cách xưng hô của hai anh em Linh Nhi thành Huynh - muội nhé . Bố mẹ của Linh Nhi thì do tác giả lười động não, chưa nghĩ ra tên nên sẽ gọi là papa và mama [ thông cảm, cái tính lười nó ăn sâu vào máu ta roài) ] . Mong mọi người sẽ ủng hộ cho tác phẩm đầu tay của ta, tác phẩm " Tương tư " )


_____ Ta là phân cách tuyến " kết thúc hồi tưởng " __________


- Mày thử nghĩ mà xem, với đứa bé hai tuổi lúc thì cảnh tượng đó có bao nhiêu đáng sợ cơ chứ. Mấy ngày sau đó, tao luôn mơ thấy ác mộng, phải một thời gian sau mới trở lại bình thường. Vậy nên bây giờ nhìn mấy cái cảnh máu me be bét tao sợ lắm - Sau khi kể xong, tôi nhẹ nói với Dương Triệt

- Ừm, cũng may anh trai mày không sao - Dương Triệt an ủi

- Các em, chúng ta mau tập hợp thành đội hình hôm trước mà cô đã xếp để bắt đầu tập nào - Cô giáo dạy vũ đạo thấy mọi người đã đến đông đủ nên tập hợp chúng tôi lại

Nghe tiếng của cô, tôi và Dương Triệt cùng đứng lên, bắt đầu cùng mọi người tập luyện tiết mục văn nghệ,.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play