Vùng đồi núi này đầy hang, Brit giải thích. Pancho Villa và người của ông đã gần như tận dụng hầu hết hang để làm sào huyệt. Và ba tin chắc là đã tìm ra cái hang giấu mấy đồng peso bạc kia.

Ngồi trên túi ngủ cuộn lại, tối hôm đó bốn bạn đang bàn tán trong cái hang của Brit. Brit đã nấu một nồi to món ăn ưa thích nhất của ba thám tử – cơm nấu với đậu – trên lò dầu hôi. Hiện ba bạn đã đốt ba đèn cầy, nhưng, để không cho ánh sáng lọt ra bên ngoài, Brit đã treo một tấm chăn ngay trước cửa hang. Blondie đang khoái chí nhai cỏ khô trong một góc.

- Làm sao bác và anh biết được là đúng hang đó? Peter hỏi. Hang nhiều quá mà.

- Thì trước hết, Brit giải thích, cửa hang bị đá sụt lở che mất hoàn toàn. Rồi khi xê dịch được vài khối đá, thì ba đã phát hiện ra lgnacio.

- Lgnacio hả?

- Một người lính của Pancho Villa, Brit nói rõ hơn. Dĩ nhiên là trông khá gớm ghiếc, sau khi đã ở dưới hàng tấn đá từ năm 1916 đến giờ. Chỉ còn một bộ xương dính vài mảnh vải. Còn cái sọ…

- Em xin anh! Peter ngắt lời. Em đang ăn mà!

Bob mỉm cười.

- Xác chết làm cho bạn Peter đây ăn mất ngon miệng.

- Ồ đừng lo, chúng tôi đã chôn cất lgnacio đàng hoàng, Brot cười nói. Ba đã dựng một thánh giá trên mộ và khắc tên lgnacio để kỷ niệm một trong những vị anh hùng quân đội lớn nhất Mê-hi-cô. Đối với người Mê-hi-cô, lgnacio Villende như, ờ ờ, như một loại George Washington và…

- Bác và anh có vào hang không? Peter ngắt lời để lái cuộc nói chuyện sang hướng khác.

Brit lắc đầu.

- Chúng tôi đã xê dịch được vài khối đá bằng cuốc và xẻng. Nhưng chúng tôi bị kẹt và không đến được kho báu. Chính vì vậy mà ba đã ra đi. Để mua thuốc nổ.

- Theo anh, thì đến bao giờ bác mới về? Hannibal hỏi. Truyện "Vụ Bí Ẩn Con Lừa Đỏng Đảnh "

- Còn phải ba bốn ngày nữa. Chỉ mất vài giờ để đến làng. Ba sẽ để ngựa lại tại chỗ, cho chúng ăn uống và nghỉ lại sức. Ba sẽ cần cả hai để mang cả đống lương thực về. Sau đó, ba phải đi một đoạn đường dài bằng xe đò đến Chihuahua. Đó là thành phố gần nhất nơi có bán thuốc nổ và những mặt hàng cần thiết khác.

- Rốt cuộc chỉ có bốn ta để đổi phó với Dusty, Bob kết luận. Và có thể Mercedes. Chắc bộ tứ này đủ để thắng. Nếu cả bốn cùng ra tay với nhau.

Brit nhìn ba người bạn mới quen:

- Tôi rất mừng là không phải ra tay một mình, Brit nói. Tôi cũng muốn cám ơn các cậu đã báo trước cho tôi biết về Dusty. Ý tôi muốn nói là các cậu không hề quen biết gì tôi.

- Thật ra… Hannibal nhớ ra là chưa giới thiệu cả ba là ai. Bọn em không chỉ hành động vì anh, thám tử trưởng nói tiếp. Bọn em đang theo một vụ điều tra. Và bọn em nhất quyết phải giải quyết cho xong.

- Cậu muốn nói sao? Brit hỏi. Tưởng như các cậu là thám tử hay một cái gì đó đại loại như vậy.

- Đúng thế, Hannibal gật đầu. Bọn em là thám tử tư!

Hannibal rút danh thiếp ra khỏi túi, đưa cho Brit. Trên danh thiếp đề:

BA THÁM TỬ TRẺ

Điều tra các loại

???

Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES

Thám tử phó: PETER CRENTH

Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY

Brit xem xét tấm card thật lâu, tiến hành đọc bằng một giọng chậm rãi và không chắc chắn.

- Ba thám tử, Brit nói. Ba …

Brit trả danh thiếp lại cho Hannibal. Thám tử trưởng có vẻ ngạc nhiên.

- Có lẽ cậu nên đọc giúp mình. Truyện "Vụ Bí Ẩn Con Lừa Đỏng Đảnh "

Hannibal không cần nhìn danh thiếp và đọc thuộc lòng nội dung ghi trên đó.

- Ồ, Brit rụt rè chuyển sang nhìn Blondie và nói. Không phải tôi không biết chữ, Brit giải thích. Nhưng tôi bị chứng loạn đọc. Các cậu biết bệnh đó chứ?

- Biết, Bob thông cảm gật đầu. Nghĩa là anh không nhìn thấy chữ và từ ngữ theo đúng trật tự. Người ta đang thực hiện nhiều thí nghiệm về vấn đề này với kính sát tròng màu.

- Đúng. Mẹ tôi muốn tôi gặp bác sĩ chuyên khoa, khi nào tôi về. Nhưng hiện, thì rất khó đọc và viết. Thường khi mẹ không có cạnh tôi, thì hai mẹ con hay thâu những gì muốn nói với nhau vào băng cassette và gửi cho nhau.

Hannibal không nói gì. Máy vi tính trong đầu Hannibal đang chạy trở lui, thật nhanh.

Một mẩu ghép hình khác vừa mới tìm được chỗ của nó. Cuộn băng cassette mà Hannibal đã tìm thấy trong thùng thư. “Xin anh đừng đến Mê-hi-cô. Anh đang gặp nguy hiểm lớn…”

Chắc chắn là giọng Brit trên cuộn băng. Có thể là một đoạn bức thông điệp dài hơn mà Brit đã gửi cho mẹ. Chính bà hay một người nào đó khác đã xóa đi tất cả ngoại trử vài câu, rồi cho băng cassette vào thùng thư. Một lời cảnh cáo. Và một manh mối.

Hannibal mỉm cười với Brit.

- Hiện mẹ anh đang ở Los Angeles à?

- Phải. Tôi hi vọng như thế. Nhưng mẹ tôi rất cứng đầu và…

Brit quay mặt đi chỗ khác, như không muốn nói nhiều hơn.

Hannibal không muốn ép buộc anh. Nhưng có một chuyện khác thám tử trưởng cần làm rõ.

- Trông anh có giống mẹ không? Hannibal hỏi. Ý em muốn hỏi bác có tóc vàng như anh không?

- Có. Tôi cũng thừa hưởng cặp mắt xanh của mẹ. Sao vậy?

- Không có gì. Em tự hỏi, vậy thôi.

Giả vờ vô tư, Hannibal ngáp rồi vươn vai.

- Đi ngủ chưa?

Tất cả tán thành. Vài phút sau, đèn cầy đã tắt. Tấm chăn che cửa hang được tháo ra và bốn bạn ngáy khò khò trong túi ngủ.

Sáng hôm sau, khi Hannibal thức dậy sớm, ánh sáng yếu ớt đang len vào hang. Hannibal nhìn tìm Blondie. Nó không có trong hang.

Hannibal vụng về chui ra khỏi túi ngủ để đi tìm con lừa. Hannibal nhìn thấy nó ngay cách đó hai chục mét, dưới chân con đường mòn dẫn lên hang. Hannibal thấy nó ngẩng đầu lên kêu, không có vẻ sợ sệt, mà thân thiện. Một hồi sau, Hannibal nghe tiếng be khác từ dưới núi.

Con lừa của Mercedes, Hannibal nghĩ bụng. Thám tử trưởng vội núp sau tảng đá. Một hồi sau, Peter, Bob và Brit ra cùng Hannibal. Cả ba cũng đã nghe tiếng lừa be.

Cuộc trò chuyện thân thiện vẫn tiếp tục giữa Blondie và người bạn vô hình. Rồi một con lừa khác xuất hiện, leo lên một đoạn đường dốc. Blondie chạy lon ton ra đón bạn. Hai con lừa cạ mũi nhau.

Con lừa của Mercedes vẫn còn dây cương trên cổ, nhưng không còn chở túi nữa. Khi mặt trời lên, trời sáng dần. Bốn bạn thận trọng nhìn xung quanh.

Không thấy Mercedes đâu.

- Hay cho hai con lừa vào hang đi, Peter gợi ý. Nếu thấy Blondie, bà Mercedes sẽ biết ta đang ở đây.

Brit và Hannibal kéo hai con lừa vào trong hang, để cho Bob và Peter đi theo sau.

- Cậu không tin Mercedes, đúng không? Brit hỏi.

- Đó là một vụ bí ẩn khác nữa, Hannibal thừa nhận. Đúng là bà ấy có nhờ bọn em báo trước với anh về chyện Dusty. Nhưng bà ấy còn nói là quen rất thân với anh. Vậy mà anh không hề biết bà. Như Bob nói, nên cảnh giác bà.

Hai con burro đang đói bụng. Khi vào đến hang, Brit cho hai con lừa ăn uống.

Trong khi Peter chuẩn bị bữa ăn sáng gồm cơm và đậu như thường lệ, Hannibal bắt đầu thấy nhớ mấy món xa lát… Bốn bạn ăn chung. Hannibal đã mang dĩa ra ngoài hang và ngồi đó canh gác. Thám tử trưởng nằm úp, kín đáo, nhìn khắp quang cảnh, hy vọng thấy Mercedes. Bốn bạn đã thống nhất là sẽ thay ca nhau mỗi giờ.

Thám tử trưởng cảm nhận được trong dưới ngực một sự rung thật nhẹ trong nền đất cứng. Cú sốc đó cũng đủ làm cho Hannibal thả nĩa ra. Hannibal đã từng biết nhiều vụ động đất ở Los Angeles đủ để biết rằng không phải chuyện đó. Không có cú rung mạnh. Thật ra giống như đang đứng bên lề đường rồi có chiếc xe tải chạy qua.

Hannibal kể lại sự cố cho Bob nghe, khi Bob đến thay ca một tiếng sau.

- Có, Bob gật đầu. Bọn mình cũng cảm nhận trong hang. Y như âm basse khi vặn volume ampli cao quá. Vùng núi này có thể nguy hiểm lắm. À mà bọn mình chưa thảo luận lại về vụ cháy rừng mà bọn mình nhìn thấy hôm qua…

Bob quay lại nhìn lên trời phía sau. Rất tiếc đỉnh núi bị vách đá dốc phía trên cửa hang che mất.

Rồi Bob thay Hannibal để canh Mercedes.

Hai tiếng sau, Peter đang trực, thì nhìn thấy một cái gì đó động đậy ở phía dưới. Để báo hiệu, Peter giả tiếng chim kêu.

- Ở đâu? Hannibal hỏi khẽ trong khi tất cả nằm úp xuống ngay miệng hang.

- Kìa, ở dưới, Peter trả lời và chỉ bên trái

Không cần phải nói nhiều hơn. Bây giờ cả bốn đã nhìn thấy hình bóng đang tiến đến.

Một người đàn ông đội mũ cao bồi và cầm cây súng đang leo nhanh lên núi tiến về phía hang.

Chính là Dusty.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play