"Thiên An! Chủ tịch muốn gặp em" Thư kí Lâm nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc của tiểu thư, thấy Đường Thiên An đang ngồi nghiên cứu một bản thiết kế liền trầm lặng không nói gì. Cô biết nếu phá hỏng tâm tư của tiểu thư nhà mình, chắc chắn cô sẽ bị sa thải ngay lập tức.
"Liên tỷ, mười phút nữa em sẽ lên" Đường Thiên An vẫn cắm đầu vào bản vẽ, miệng lẩm bẩm gì đó không ngừng. Lâm Liên không nói gì, lặng lẽ đóng cửa ra ngoài.
Trong phòng Chủ tịch, Đường Thiên An nhảy nhót lung tung, lấy tay miết nhẹ mấy món đồ cổ trong phòng, xuýt xoa khen "Ông nội nha! Nhiều đồ đẹp như vậy mà không cho cháu biết. Nếu biết sớm hơn, có phải cháu bán được ối tiền rồi không?"
Đường Cát Bằng nhìn đứa cháu gái nghịch ngợm của mình, khuôn mặt liền xanh tái,vội nói "Cháu đừng làm bậy, đồ này rất hiếm đó"
"Hiếm mới kiếm được nhiều" Bàn tay nhỏ bé vẫn không ngừng vuốt ve mấy bình cổ, cô chợt như nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lại nhìn ông "Ông gọi cháu đến đây có việc gì không ?"
Gương mặt phong độ của chủ tịch Đường bỗng nhiên nghiêm túc vô cùng "Cháu biết đấy, tập đoàn ta mỗi năm sẽ lại trao đổi nhân viên với Hàn thị một lần, kéo dài 6 tháng. Sắp tới, ông muốn cháu hãy sang bên Hàn thị làm việc trong đợt trao đổi này"
Trao đổi nhân viên? Hàn thị? 6 tháng?
Đường Thiên An còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của Đường Cát Bằng thì ông đã lại lên tiếng "Ta đã đặt vé máy bay cho cháu rồi, sáng ngày mai vào lúc 10h"
"Tại sao cháu lại phải đi? Còn rất nhiều người ưu tú hơn cháu mà, nếu cháu đi không phải là bọn họ chịu thiệt sao? Như thế là không công bằng, ví như Dương Văn đã làm 8 năm ở công ty, tại sao không được đi? Hay là chị Thủy Viên làm 9 năm ?
Cháu không thể làm chuyện có lỗi với họ được, cũng không thể có lỗi với toàn bộ nhân viên, có lỗi với trời đất, trăng, sao, gió Đông, gió Tây,..." Đường Thiên An như cái máy liến thoắng nói một tràng dài làm chủ tịchĐường đầu quay như chong chóng.
"Ngừng !" Đường Cát Bằng mặt đã đen như đít nồi, không chịu được lớn tiếng với cô "An An, cháu định giỡn với ta à? Dương Văn và Thủy Viên là lao công trong công ty, sao có thể đi được. Cháu muốn trêu tức ta sao? Ta đã chiều cháu thành hư mất rồi..."
Đường Thiên An yên lặng, đứng khúm núm như ăn năn, cúi đầu nhìn đôi giày da bóng loáng của ông nội. Tuy cô rất muốn được làm việc bên Hàn thị để học hỏi kinh nghiệm nhưng cô thật sự rất lo cho ông nha. Từ nhỏ đến lớn, An An là do ông chăm sóc, cha mẹ cô đã mất khi cô mới 3 tuổi vì một vụ tai nạn thương tâm nên ông rất yêu chiều cô. Đường Thiên An cũng rất yêu ông nội của mình.
"Ta biết cháu không muốn đi, nhưng ta đã quyết định rồi. Cháu nhất định phải đi. Không bàn về chuyện này nữa, giờ về nhà chuẩn bị đồ đạc đi..." chủ tịch Đường lạnh giọng nói, không để Đường Thiên An ú ớ câu nào đã vội vã ra ngoài. Đường Thiên An buồn bực lái xe về nhà, không nói không rằng nhắm thẳng cửa phòng ngủ mà đá, cô bất lực ngã
xuống chiếc giường mềm mại.
Sáng hôm sau, Đường Thiên An có mặt tại sân bay Nội Bài cùng Đường Cát Bằng và dì Hoa. Làm thủ tục xong xuôi cũng đã đến giờ đi. Đường Thiên An ôm ông nội thật chặt, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra trong đáy mắt.
"Ông nội, ông ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt. Nếu công việc quá nhiều thì hãy giao cho Lâm Liên, cô ấy làm rất tốt. Khi ông muốn chơi cờ thì nhớ sang rủ bác Trần đánh cùng cho vui. Muốn đi đâu đó thì phải bảo Lương Nhị đi cùng. Còn nữa, ông..." Đường Thiên An luyên thuyên đủ điều, khịt khịt mũi nói.
"Thiên An, ta sẽ nghe lời cháu. Nhưng cháu sang bên đấy, Hàn Thị có sự thay đổi nào thì cháu cũng phải nghe theo. Đến giờ rồi, cháu mau đi đi" chủ tịch Đường nhẹ nhàng buông Đường Thiên An ra, xoa nhẹ đầu cô. Đôi mắt ông đỏ ửng, khoát tay muốn bảo cô đi.
"Vâng" Đường Thiên An chào ông rồi quay lưng đi vào.
Máy bay chở Thiên An cất cánh , Đường Cát Bằng rưng rưng nước mắt nhìn chiếc máy bay quẹt một đường khói dài trên bầu trời, thầm cầu chúc cho đứa cháu gái mà mình nuôi lớn hơn 20 năm trời "An An, ta chúc con hạnh phúc."
"Đường chủ tịch, tôi sẽ chăm sóc cháu gái ông thật tốt!"....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT