"Anh nói tôi mang đôi mắt của mẹ anh, vậy không nhẽ ?" Đào Thụy Tiên giống như chết lặng, cô khẽ lắc đầu, lòng bàn tay bịt chặt lấy tai mình. Cô không muốn tiếp tục lắng nghe, cũng không muốn tiếp tục tin những gì mình vừa nghe được. Điều này, sao có thể là sự thật ?
Đào Thụy Tiên nhớ lại những chuyện năm xưa, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Trước đây, cô từng nhập viện vì tai nạn giao thông, cũng kể từ đó mà cô không thể nhìn thấy được nữa. Trải qua không biết bao nhiêu ca phẫu thuật, trải qua bao lần đau đớn, đến cuối cùng cũng thành công. kê từ đó, mà đôi mắt của cô cũng thay đổi, không còn giống như lúc ban đầu. Cô đã nghĩ rằng, có lẽ trải qua phẫu thuật nên nó bị biến đổi, nhưng không phải, đây vốn là ánh sáng mà người khác ban lại cho cô. Mà người đó, chính là mẹ của anh.
Anh cười nhạt, nụ cười đầy sự chua chát, mặn đắng.
Cô dù đã cố bịt chặt tai lại nhưng âm thanh vang lên vẫn không ngừng ập đến, càng khiến trái tim cô thập phần đau nhức.
"Năm đó, mẹ tôi bị Đào Kì Vương dồn đến bước đường cùng mà nhảy lầu tự vẫn, nhưng may mắn lại không chết. Ông ta đưa bà đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố B, tôi đã tưởng rằng ông ta sẽ chăm sóc tốt cho bà, nhưng không ngờ kẻ bỉ ổi đó lại lấy một người phụ nữ khác, sinh ra một đứa con gái".
Đào Thụy Tiên dần buông lỏng tay, cô đau lòng lùi ra xa khỏi anh, cả người tựa vào thành cầu phía sau, gương mặt xinh xắn đã lóng lánh vì lệ.
"Sau đó thì sao hả ?".
"..."
"Người gây ra tai nạn cho tôi không phải là anh sao ? Đôi mắt của anh, kể từ năm đó đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi, luôn luôn ngập tràn sự căm hận. Tôi đã từng nghĩ có thể giết chết anh, nhưng có lẽ không cần thiết nữa rồi, tôi thà tự giết chết mình còn hơn nhuốm máu một kẻ như anh".
"Tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương em".
"Bây giờ anh nói những lời này còn có tác dụng gì ? Dù muốn hay không, anh cũng đã đâm vào tim tôi một nhát rồi".
Hai cánh tay cô đưa lên tóm chặt lấy cổ áo anh, xiết mạnh lại, đôi mắt cô cũng đã lan tràn nước mắt, đỏ hoe lên. Cô nhìn anh, nhìn vào tận sâu trong ánh mắt này, nhưng là không thể thấu được, mãi mãi cũng không thể thấu được...
"Trước đây đã không nói ra, thì bây giờ nói ra để làm gì hả. Anh có biết trước đây tôi đau đớn thế nào hay không, anh có biết tôi dường như muốn chết đi sống lại vì anh bao nhiêu lần. Chẳng phải lúc đó tôi đã dùng đôi bàn tay này để lứu giữ anh hay sao, tôi đã cầu xin anh, nhưng anh một miệng nói không cần tôi mà, anh nói không có tình cảm với tôi mà. Tôi thậm trí có thể bỏ qua mọi chuyện. Nhưng gì anh đã làm với gia đình tôi, tôi cũng không trách anh, bởi vì tôi vốn dĩ đã biết mọi chuyện. Có thù tất báo, không phải sao ? Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn là không muốn nói ra, đến cuối cùng, anh vẫn là chọn cách buông tay. Không phải anh rất yêu thích đôi mắt này sao, dùng con dao này khoét lấy nó đi, nó vốn dĩ thuộc về mẹ anh, không phải của tôi. Những gì tôi nhìn thấy ngày hôm nay, cũng là nhờ đôi mắt của bà ấy ban tặng, chắc bà ấy cũng không cam lòng đâu".
Đào Thụy Tiên chống tay trên nền đất lạnh lẽo, dùng lực tì xuống đứng dậy. Xảy ra những chuyện này, chính cô cũng không thể đứng vững, nhưng trái ngược với cô, Hứa Mạo Thiên vẫn vững vàng như vậy, trong đôi mắt đó, có vài phần chế giễu chăng? Cô thực sự không thể nhìn nó được nữa, cô không muốn dùng đôi mắt này để nhìn vào gương mặt anh ta.
Dưới màn đêm lạnh lẽo, bóng dáng hai người in đậm xuống nền đường, bóng hình một cô gái hơi gập người lại, đôi mắt đẫm lệ buồn bã. Còn người đàn ông cao lớn kia, đứng lặng mình nhìn cô, tựa như một pho tượng vừa mới tạc, tuyệt mỹ vô cùng.
Thế giới này dù có quay cuồng điên đảo, thì trái tim anh vẫn như vậy, lặng lẽ in đậm bóng hình em...
( Mai Hoa : Cầu nx :3 )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT