Trong không khí trang nghiêm của giáo đường, cô dâu và chú rể hẹn ước mãi mãi bên nhau dưới thập tự giá.

Mùa thu nay, chị Tô San lấy chồng.

Lễ cưới rõ sự xa hoa. Khách sạn bậc nhất, xe hoa bậc nhất, khách mời đều là người có quyền thế, mọi việc đều hoàn mỹ. Ở sảnh, cô dâu và chú rể cùng gia đình đang đón tiếp khách mời không ngừng kéo đến chúc mừng.

Vi An có chút hâm mộ đám cưới này. Chú rể trong bộ vest đen thỉnh thoảng thì thầm vào tai cô dâu trong bộ áo cưới lộng lẫy, sau đó cả hai cười khúc khích. Vi An cảm thấy họ hạnh phúc thật sự chứ không vì sự xa hoa của hôn lễ hôm nay. Trùng hợp họ chỉ là chủ nhân của lễ cưới xa hoa này mà thôi.

Cha mẹ đang nói chuyện với vài người bạn. Thỉnh thoảng những chàng trai đến chào hỏi ba vị tiểu thư Phương gia, bởi trong mắt mọi người, ngoại trừ sự chói mắt của lễ thì dung mạo của họ cũng rất khó bỏ qua.

Biết được Tử Tình vừa mới trở về, có người tiến tới dùng tiếng Anh bắt chuyện với cô, Tư Tiệp cùng Vi An thì đứng bên cạnh hăng hái nghe. Để chứng tỏ trình độ ngoại ngữ của mình Tư Tiệp cũng thỉnh thoảng chen vào mấy câu tiếng Anh kiểu Mỹ để so với nhưng câu tiếng Anh kiểu Anh của Tử Tình. Vi An thì đứng bên cạnh lắng nghe, cũng hiểu đại khái nhưng để giao tiếp thì hơi khó nên cô chỉ mỉm cười góp vui.

Điện thoại trong túi xách reo lên, Vi An liền đi ra khỏi sảnh cưới, tìm chỗ ngồi vắng ngồi xuống. Tiếng chuông điện thoại rất nhỏ nên không chú ý sẽ không nghe được nhưng nó lại kéo dài rất lâu.

Cô nhanh chóng mở túi xách lấy điện thoai ra nghe, thì ra là Giản Ý Hiên gọi. Màn hình điện thoại hiển thị sắp hết pin nhưng cô vẫn không chút do dự bấm nút nghe. Qủa nhiên, bên kia vừa gọi “Vi An”, cô còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã tự tắt. Cô thấy màn hình điện thoại đã tối tui liền buồn bã bỏ lại vào túi xách..

Chân cô hơi nhức mỏi nên cô cũng lười đi tới đi lui, buổi sáng dạo hơi nhiều lại còn phải dự buổi lễ dài dằng dẵng này. Vi An thầm than may mắn vì ở đây vắng người, không ai tới làm phiền. Cô cúi xuống cởi đôi giày cao gót ra, xoa xoa bàn chân tội nghiệp của mình rồi đang định mang vào lại thì chợt nghe một giọng nữ nói nhỏ: “Kevin, I love You”.

Mặc dầu âm thanh rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy. Ồ, một cô gái đang tỏ tình. Rồi sau đó người kia lại đáp: “Me too”.

Vi An cười, khách dự lễ cưới lại chạy ra ngoài thổ lộ tình cảm. Thật là lãng mạn mà! Cô theo bản năng quay đầu về phía phát ra âm thanh thì mới biết họ đứng sau tấm bình phong.

Đột nhiên cô có cảm giác như mình đang đi rình họ. Cô cũng không phải thiếu nữ mới lớn mà không biết phía sau tấm bình phong họ làm gì. Cô nghĩ cô không nên xuất hiện ở đây là hợp lý nhất, nên cô liền mang giày vào rời đi trước khi bị họ phát hiện.

Cô đang định đứng lên rời đi nhưng lại bước hụt một cái, không khỏi đau đớn ‘A’ lên một tiếng. Hình như chân của cô bị tổn thương rồi. Cô cúi đầu tự trách vì làm kinh động đến hai người kia. Chỉ nghe giọng nữ nói nhỏ:

“Phía ngoài hình như có người? Chúng ta đi ra ngoài đi.”

Phương Vi An ảo não, sao mình tại sao lại không cẩn thận vậy chứ! Cô hận mình không mang dép đáy bằng, nếu không cũng sẽ không phát sinh ra chuyện này. Cô thử di chuyển một bước cũng thấy đau. Thật sự không ổn rồi! Cô ngồi xuống lãi ghế, xoa xoa chân nhưng cũng không cảm thấy tốt hơn.

Haiz! Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau nhưng không dám quay đầu lại.

Bước chân ngày càng gần, cho đến khi họ đi lướt qua cô thì cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng họ.

Cô không biết tại sao khi nhìn người đàn ông mặc đồ tay màu đen cô cảm thấy hơi sợ. Cô đang lo phải đối diện với ánh mắt của người đó. Cô cười khổ không biết làm sao, haizz!

Chắc hắn đang nghĩ cô phá hư chuyện tốt của hắn đây mà! Cô thật sự muốn nói với hắn là cô không cố ý.

Đợi hắn đi khỏi cô mới chậm rãi đứng dậy nhưng không biết làm sao đi ra ngoài nên đành đứng tại chỗ một hồi.

Lễ cưới đó, rốt cuộc cô cũng chỉ uống được với chú rể và cô dâu một ly rượu rồi cà nhắc rời đi. Cô cũng không bị thương quá nặng nhưng chú Dương tài xế lúc chở cô về vẫn tiện mua cho cô một ít thuốc bôi, thầy thuốc cũng nói không có gì đáng ngại.

Cô vừa về tới nhà liền sạc pin điện thoại, định gọi cho Giản Ý Hiên. Cô hối hận khi tham gia lễ cưới này, chân thì bị thương còn bụng thì đói đến nỗi kêu ùng ục. Cô nhờ dì Lý nấu một bát mì rồi bưng vào phòng ngủ dùm mình. Còn cô thì cố lết vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Cô lau khô chân rồi mới bôi thuốc lên, dù gì chỗ mắt cá cũng rất quan trọng. Nhưng mà rõ ràng chỉ là trẹo chân thôi mà, sao lại thương tổn đến gân cốt được nhỉ?

Cô vừa mở điện thoại lên thì nhận được một đống tin nhắn của Giản Ý Hiên. Căn bản là hỏi cô đang ở đâu? Tại sao tắt điện thoại? Ăn cơm chưa? Bị gì hay là tắt điện thoại?

Tất cả làm cho Vi An cười tủm tỉm, Giản Ý Hiên a! Chợt điện thoại lại reo, là Giản Ý Hiên, lúc này cô thật sự muốn nghe giọng của hắn.

Cô vừa ấn nút nghe thì hắn đã lập tức hỏi: “Em đang ở đâu? Anh chờ điện thoại em cả tối rồi đó.”

“Em đi dự đám cưới. Thật xui mà! Chân đã đau còn chưa ăn gì nè!”

“Trong tiệc cưới không có gì gì sao?”

“Không có, tiệc chưa bắt đầu thì em đã về.”

“Đau chân hả?”

“Một chút.”

“Sao không cẩn thận vậy chứ?”

“Bây giờ anh đang ở đâu?” Vi An hỏi ngược lại.

“Khách sạn.”

“Ý Hiên.”

“Ơi.”

Phương Vi An thấp giọng nói: “Em nhớ anh.”

Bên kia đầu dây chợt im ắng, hình như có chút không thích ứng kịp. Vi An chợt cười xùy một tiếng. Ôi, không khí đang tốt như thế lại bị tiếng cười cô phá tan. Chỉ nghe bên rống lên: “Vi An! Có phải em cảm thấy chọc anh rất vui không?”.

“Không nên tức giận nha! Vừa rồi không phải em cố ý mà!”. Cô vừa nói vừa cười.

“Em đợi đấy! Anh đứng dưới lầu đợi em. Em chờ đi! Dù sao nhà em cũng không có ai.”

Nghe thế, Vi An liền nói cứng:
“Anh có gan thì từ Singapore bay về đây đi!”.

Cô biết rõ anh đang bên đó sẽ không trở về ngay được nhưng cô vẫn không tự nhỏ đi tới cửa sổ ngó ngó. Cố sức làm chân cô hơi nhói nhói, cô cố lết tới cửa sổ, dòm một hồi thì chỉ thấy hai chiếc xe dừng lên nhưng không phải xe của Giản Ý Hiên. Có lúc hắn cũng khiến cô vui mừng bất ngờ, tỷ như đi công tác về sớm, tối đó lại lặng lẽ đến cửa nhà cô sau đó chờ cô lén lén chuồn ra gặp nhau. Lần này, Vi An cũng thầm mong, phải chi lúc nào cũng vậy thì tốt quá.

Hôm nay có chút thất vọng nhưng cô cũng dự đoán được rồi, anh không thể nào về sớm hơn dự định ba ngày. Hai người chém gió thêm một chút nữa thì dì Lý đã bưng mì vào. Vi An vội vã cúp máy, ăn cơm quan trọng hơn nha!

Đêm đó cô lại mất ngủ, không biết vì đau chân hay là nhớ anh. Sau đó, cô ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ ra ngắm trăng. Không có ánh đèn, ánh trăng sáng ngời chiếu vào gian phòng mang gam màu ấm lại có chút u buồn. Cô nhớ lại lúc còn bé, vào mỗi dịp trung thu, ăn cơm tối xong cô thường bưng một chậu nước để giữa sân, mọi người ngồi xung quanh ngửi mùi hoa quế, vừa ăn bánh trung thu vừa ngắm trăng. Khi đó cô cũng không thích ăn bánh trung thu lắm, dĩ nhiên càng không hiểu uống trà ngắm trăng là như thế nào, cô chỉ muốn chờ Hằng Nga xuất hiện mà thôi. Khi đó cô thật sự cho rằng chị Hằng sẽ xuất hiện vì ông bà luôn dụ các cô, nói phải kiên nhẫn đợi thì chị Hằng mới xuất hiện.

Nhưng ánh trăng sáng trong thau nước lại ánh lên ánh sáng năm màu làm Vi An thật sự tin rằng trên cung trăng có chị Hằng đẹp như trong phim Tây Du Kí vậy. Lúc đó cô không biết tại sao, bây giờ nghĩ lại chỉ thầy buồn cười, tuổi trẻ ngây thơ a! Không chợt cười mỉm, nhớ tới bài hát Thời Gian Quay Lại Hai Mươi Năm của Trần Dịch Tấn, nhỏ giọng hát:

Thuở nhỏ bạn cùng ai từng trải qua

Nhóm hát thánh ca

Hát đi hát lại nhớ không?

Lúc ấy ai ngồi cùng bàn.

Áo sơ mi trắng quần đen.

Mặc đi mặc lại nhớ không?

Tiếc là năm ấy tôi không thể ôm bạn.

Quen nhau từ thuở thiếu thời.

Chớp mắt đã lớn.

Ai có thể quay lại thời gian để chia sẻ với nhau?

Để lưu lại ký ức.

Ngắm từng bức ảnh của bạn

Cầm cuốn sách nhạc của bạn.

Cùng bạn hát vang.

Lúc đó ai đi ngang qua.

Dạo công viên bao lần.

Nhưng lại không thể quay lại đó.

Lúc ấy bạn ngắm nhìn ai.

Có nhiều hơn tôi hay không.

Một lần rồi lại một lần nữa.

Tiếc là năm ấy tôi không thể ôm bạn.

Quen nhau từ thuở thiếu thời.

Chớp mắt đã lớn.

Ai có thể quay lại thời gian để chia sẻ với nhau?

Tiếc nuối vô cùng.

Không có mặt trong tấm hình nhau.

Cầm lấy ảnh bạn.

Những bức ảnh quá khứ.

Ghen tị với khung cửa sổ có thể ở bên cạnh bạn đến nhường nào.

Từ lâu đã biết bạn xinh đẹp.

Ngây thơ tán thưởng.

Tiếc là lúc ấy không thể tự tay ôm bạn.

Quen nhau từ thuở thiếu thời.

Chớp mắt đã lớn.

Ai có thể quay lại thời gian để chia sẻ với nhau?

Tiếc nuối vô cùng.

Không có mặt trong tấm hình nhau.

Cầm lấy ảnh của bạn

Ngắm nhìn bạn thật kỹ.

Ngày đó bạn sáu tuổi.

Đã là thần tượng trong tim tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play