Kít...ít….ít… chiếc ô tô phanh gấp ngay trước cửa ra vào của bệnh viện
- Mau, mau mang giường lại đây – Đạt gọi to người trong điện thoại lúc nãy
- Đây… - 2 y tá nam đẩy chiếc giường lại gần cửa xe, để Huy Anh bế nó đặt lên giường
- Ai đây? – người trong điện thoại ban nãy hỏi
- Người quen của em, anh báo với ba em một tiếng đi… còn anh – Đạt quay sang nhìn 1 anh y tá đang giữ chiếc giường – đưa em ý đi chụp CT, rồi gửi kết quả vào máy tính của tôi nhé
- Dạ được – anh đó gật đầu rồi 2 người nhanh chóng đẩy chiếc giường đi
- Để xe đó đi, xe có người cất hộ. Bọn mày đi theo chị y tá này lên phòng tao ngồi đợi nhé, tao phải qua đó xem mọi việc thế nào rồi – Đạt nói với Đức, Trí và Huy Anh rồi quay sang chị y tá – Dẫn bọn họ lên phòng giúp tôi!
- Mời các anh đi lối này – chị y tá đó dẫn đường
- Có gì thì báo ngay nhé – Đức dặn dò
- Tao biết rồi, lên đó ngồi đợi đi – Đạt gật đầu rồi nhanh chóng chạy về hướng phòng chụp CT
.
.
.
- Con thấy thế nào? – ba Đạt cau mày
- Xương bị gãy đã làm đứt gân – biểu hiện trên mặt của Đạt lúc này cũng vô cùng khó coi – Chắc có lẽ là do bị 1 quyền đá vào – anh thở dài rồi lắc đầu – Tội con bé quá!
- Bắt buộc phải làm phẫu thuật nối gân ngay thôi, không thể đợi thêm được nữa – người trong điện thoại ban nãy lên tiếng, thì ra đó là trưởng khoa Xương khớp của bệnh viện, tên Khải – Người nhà của cô bé có ở đây không? Cần phải có sự đồng ý của họ thì cuộc phẫu thuật này mới thực hiện được
- Không có… quen An gần 1 năm mà vẫn không hề hay biết ba mẹ của em ý là ai – Đạt lắc đầu
- Chúng ta không thể tự quyết định được đâu – Khải phản đối
- Phải làm cách nào bây giờ? Đợi em 1 lát… - Đạt chạy ra ngoài
.
- Mày… sao rồi? – Huy Anh giữ chặt vai Đạt ngay khi anh bước vào phòng
- Bọn mày cần phải xem cái này – anh tiến tới chiếc máy tính bàn và khởi động
- Cái gì đây? – Đức cau mày
- Nhìn thấy không? Gân tay bị đứt rồi, do cái xương bị gãy đâm vào – Đạt khoanh tròn lên phần giữa trên màn hình
- Đứt gân? Giờ phải làm sao? – Huy Anh hốt hoảng – Sẽ không có chuyện gì chứ?
- Phải phẫu thuật khẩn cấp, nếu không thì… sau này cánh tay này sẽ không thể dung được – Đạt ngập ngừng
- Phẫu thuật sao? – Trí nhìn kĩ lại màn hình – Mặc dù em không hiểu rõ về ba cái này lắm, nhưng xem chừng có vẻ nghiêm trọng đấy
- Phẫu thuật? Không thể dùng tay được nữa? – Huy Anh đổ mồ hôi lạnh – Vậy… phải làm sao?
- Phải có được sự đồng ý từ người nhà bệnh nhân… mà… An đã bao giờ tiết lộ về gia đình đâu? – Đạt khó xử
- Ý kiến người nhà sao? – Đức trầm ngâm
- An sao rồi? – Huy, Mai Anh, Phương, Trang, Trí và Hải chạy ùa vào phòng
- Anh… An sao rồi? – Trang lắc tay Đạt hỏi
- Gân tay bị đứt rồi, buộc phải làm phẫu thuật nối gân gấp – Đạt trả lời
- Vậy thì sao còn không mau làm phẫu thuật đi? – Mai Anh sốt ruột
- Phải có sự đồng ý của gia đình… mà làm cách nào để liên lạc với gia đình của An đây? – Đạt hỏi ngược lại
- Gia đình của An? – Mai Anh và Huy giật nảy
- Nếu không có cách nào liên lạc được thì để tao ký vào đơn đồng ý phẫu thuật… không thể chờ được nữa… nếu bị phế thì phải làm sao đây? – Huy Anh dường như không thể kiên nhẫn mà đợi chờ thêm, nắm lấy cổ áo của Đạt, cáu kỉnh – Mau… để tao kí vào đơn đó
- Bình tĩnh đi Huy Anh… đây không phải là lúc để gây sự đâu! – Huy và Đức gỡ Huy Anh ra khỏi Đạt rồi đẩy anh xuống cái ghế sofa ngay cạnh
- Chúng mày… không hiểu được đâu… nếu không mau lên thì cánh tay đó… mất đi nó thì khác gì cướp đi sinh mạng của 1 người lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết chứ? – Huy Anh ôm mặt
- Cái đơn đó… để ta kí cho, ta là ba của con bé – ba nó cùng Lâm và Long bước vào phòng
- Ba Linh… - Đức ngỡ ngàng, Mai Anh hốt hoảng
- Chú… - Huy không tin vào mắt mình
- Đây là… - mọi người trong phòng đều bất ngờ
- Ta có đủ tư cách để kí vào đơn đồng ý phẫu thuật cho con gái mình chứ? – ba nó hỏi
- Chú… có… nhầm không vậy? – Đạt lắp bắp
- Đúng là ba của An đó, đưa đơn cho chú ý kí rồi mau chóng phẫu thuật cho An đi… đừng phí phạm thời gian nữa – Huy nói
- Đây là đơn ạ… chú… kí vào đây – Đạt chỉ tay vào góc tờ giấy, dường như anh vẫn chưa tin những gì đang xảy ra xung quanh
- Xong rồi… mong mọi người sẽ cố hết sức giúp con bé… nó mà có mệnh hệ gì… người làm cha như tôi cũng… - ba nó xúc động
- Cháu sẽ cố hết sức – Đạt gật đầu lia lịa rồi chạy vội tới phòng họp
- Chuyện này… là sao chứ? – mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên
- Tao sẽ giải thích sau… giờ thì mau tới chỗ An đi – Đức nói rồi dẫn đường tới chỗ nó đang nằm
.
.
- Mọi người chờ ngoài này nhé! Tao phải vào trong đây! – Đạt trấn an
- Mọi việc sẽ ổn chứ? – Lâm hỏi thay cho ba nó
- 90%... anh yên tâm đi, mọi người sẽ cố hết sức, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu – Đạt nói rồi chạy vào trong phòng phẫu thuật, hôm nay, anh sẽ là trợ tá chính
.
5 phút
.
.
10 phút
.
.
15 phút
.
.
Rồi
.
.
20, 30 phút trôi qua
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT