Tầng 3 của trường Trung An hôm nay trở nên nhộn nhịp. Và tâm điểm của cuộc nhộn nhịp đó không ai khác chính là Hắn và Nó.Hắn - một soái ca hàng hiệu cõng trên lưng một con bé bình thường như nó đúng là làm chấn động động toàn trường. Mọi ánh mắt dò xét nhìn theo họ, thật khiến người khác khó chịu. Hắn đàng hoàng chính chính* cõng nó vào tới lớp, nó rất sợ ánh mắt dò xét của mọi người chỉ biết vùi mặt vào lưng hắn, vào mùi hương cuốn hút trên người hắn. Dường như chỉ cần hắn ở bên là nó sẽ cảm thấy an toàn.
- " Xuống được rồi đó." - Hắn nói
- "" ồ... "" Nó ngớ ngẩn đáp, dường như khi ở bên hắn nó trở nên ngốc.
Hắn thả nó xuống chỗ của nó, nhanh chóng bước ra ngoài, để lại nó ở đó như người mất hồn. Vậy là kể từ giờ cuộc sống của nó ở trường Trung An sẽ bắt ddaaffy giông tố. Đúng vậy giông tố đã ập đến khi nó mở chiếc điện thoại.
_ Ting..... Ting.... Ting..... - Là âm báo tin nhắn.
Nó chần chừ một lát dường như nó có dự cảm không lành về tin nhắn đó, nhưng nó vẫn mở, bởi nó là con người dám đối mặt với mọi thứ.
Nội dung tin nhắn đó như sau: "Quách Tử Hy tan học ra nhà kho phía sau trường có việc cần giải quyết! "
Đúng như dự cảm đây là chuyện chẳng lành, nó nhanh tay ấn nút delete. Nó mệt mỏi tự nghĩ:"" bọn người này thật nhàn rỗi, tìm bản cô nương để gây sự đây mà"
Vâng nó nghĩ vậy nên mới xóa tin nhắn.
Rồi quay sang nhìn Lô TRưởng*: " Tôi hơi mệt muốn gục mặt xuống bàn một lát, tí u ma ma** vào gọi tôi dậy nha"
----------------------
* Lô Trưởng: Chính là Lô Hân Hân, Tác giả lấy họ + với chức danh [ họ lô + lớp trưởng ]
** U MA MA: biệt danh mà cả lớp gọi cô giáo.
---------------------
- " Bà mệt hả! Có cần tôi đưa xuống phòng y tế không? " - Vừa nói Lô Trưởng vừa đưa tay lên trán nó,
- " Chỉ mệt chút thôi! Nghỉ một lúc là ok...."
-" Thế bà ngủ đi, tôi chạy sang căn-tin mua cho bà ít sữa." - Đúng là Lô trưởng có khác, nói là làm liền, chạy như gió sang cantin không để nó kịp nói câu ngăn cản.
Nó nhoẻn miệng cười, nó cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có đứa bạn như Lô Trưởng.
10 Phút trôi qua! Hân Hân vẫn chưa về. Nó bắt đầu lo lắng. Đứng ngồi không yên định chạy đi tìm thì tiếng chuông vào lớp lại vang lên....
- " Thưa cô, hôm nay Lớp trưởng Hân Hân bị đau bụng đang ở dưới phòng y tế" - nó đứng lên lễ phép thưa.
- " Được rồi! Em ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu vào bài nào! "" - Giọng nói nghe thật trầm bổng
Nó ngồi trong lớp như ngồi trên đống lửa, 45" giờ đây đối với nó dài hàng thế kỷ.
- Teng......, Teng>....... TENG.......... - Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Nó nhanh chóng thu đeo Balo lên phóng nhanh đi tìm LÔM TRƯỞNG.
Căn-tin là nơi nó đến đầu tiên, nhưng cũng không thấy LÔ TRƯỞNG. Càng ngày nó càng lo lắng hơn,... đầu óc bắt đầu mông lung, đang nghĩ xem những nơi Lô Hân Hân có thể đến......
-" Oạch...," _Nó hình như đụng phải cái gì đó,... " Bức tường hả... à! Không hình như là va vào ai đó rồi nhỉ..." ( nó nghĩ vậy)
- " Thật sự xin lỗi....! Tôi không cố ý va vào bạn. " - Nó cúi đầu,. Bây giờ nó không để ý đến người nó va vào, chỉ muốn nhanh chóng sang nơi khác để tìm người... Nhưng thấy người phía trước không có ý định tránh đường, nó lại lên tiếng:
-" Tôi thực sự đang có việc gấp, bạn có thể nhường đường được không?." - Nó vẫn cúi đầu nói chuyện một cách khách sáo.
- "" Không "" - Người bị va vào nói.
Câu trả lời của người bị va vào dường như quá sức bất ngờ, nó bèn ngửng lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Là hắn,.... chính hắn - Lãnh Hàn Phong.
- " Sao......, Sao lại là anh " - Nó nói.
- " Cô là người va vào tôi, câu này đáng lẽ tôi phải hỏi cô mới đúng ""
Nó chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi tiếng chuông điện thoại reo...
" Jesus, Lamb of God,
worthy is Your name,
Jesus, Lamb of God,
worthy is Your name
You are my strength when I am weak
You are the treasure that I seek
You are my all in all
Seeking You as a precious jewel
Lord, to give up I"d be a fool
You are my all in all" - Tiếng chuông điện thoại của nó dục giã
- " A lo! Quách Tử HY xin nghe"" - GIọng nó đầy ắp sự mệt mỏi.
Không thấy tiếng trả lời nó định cúp máy nhưng rồi đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói:
- " Quách Tử Hy, tan học rồi sao mày không đến chỗ hẹn. "
- " Hẹn, Hẹn gì... Ai vậy, nhầm máy rồi nha. " Nó mệt mỏi với cuộc điện thoại vô nghĩa,
- " Giả ngu hả con, 5" nữa chưa thấy mày đến, tao sẽ xử lý con bạn mày." _- Đầu dây bên kia
-" Sao... các người là ai? Sao lại bắt bạn ta..........,"" - Chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã cúp máy.....
Không trần chừ một giây nào cả nó nhanh như tên bắn chạy vào nhà kho, Nó không để ý đến hắn, chỉ biết rằng việc gấp bây giờ là đến nhà kho.... Thế là nó chạy,... Bỏ hắn đằng sau, hắn hình như đang nhìn theo hướng nó, cố nói gì đó nhưng nó không nghe rõ.
Cảm ơn các bạn đã đọc trong suốt thời gian qua đã " Tôi sợ gió thổi bay mất em "!
Gần đây có một số độc giả đã liên lạc với mình nói tác phẩm của tôi là truyện teen. Nhưng xin khẳng định lại với mấy độc giả một lần nữa là " Tôi sợ gió thổi bay mất em" là tác phẩm đậm chất ngôn tình, còn ngôn tình ở đâu, ở chỗ nào thì các mời các bạn theo dõi các chương sau. Tôi không dám chắc rằng tác phẩm của tôi hoàn hảo tuyệt đối, nhưng tôi dám nói tác phẩm của tôi sẽ làm cho bạn cảm thấy bất ngờ và khó khăn không biết nữ chính sẽ nghiêng về phương hướng nào với một cái kết bất ngờ. - theo cái gọi là ngôn tình phá cách.
Rất Cảm ơn và mong nhận được sự đóng góp ý kiến của các bạn đọc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT