Dù cho là bảo không quan tâm đến chuyện quá khứ nhưng tôi vẫn thấy giận Win, tôi không thèm nói chuyện với anh ấy, hỏi gì thì tôi nói (cũng chỉ là ừ thôi). Kể ra nhìn anh bị giận như vậy cũng thấy tội tội nhưng đúng là do lỗi của anh mà, lại còn giấu tôi nữa.
“Vợ giận anh à?” tôi suýt nữa thì phì cười nhưng may mà trước đó còn kịp nhớ ra là mình đang giận anh. Cái gì mà gọi vợ xưng anh chứ?
“Không.” Có em bé mà nói dối trắng trợn như thế liệu có sao không nhỉ? Rõ là tôi đang giận anh mà...
“Thế sao vợ không nói chuyện với anh?”
“Thế đây không phải nói chuyện thì là gì? Mà anh bỏ ngay cái kiểu vợ vợ đi nhá!” Đến là bực với anh cơ, không thể nào giận anh lâu được mà, chắc tại anh là cái đồ ranh ma...
Ngồi tần ngân một lúc anh quay sang tôi nói chuyện nghiêm túc:
“Vậy mình tổ chức đám cưới em nhé! Ngay tuần sau cũng được.”
Tôi cũng muốn vậy lắm chứ vì không thể để bố mẹ biết tôi “ăn cơm trước kẻng” được, nhưng mà bây giờ mà cưới thì rắc rối lắm. Tôi cũng chưa sẵn sàng. Dù là anh có đủ kiều kiện để làm một người chồng và một người bố tốt nhưng mà tôi thì vẫn còn trẻ con, hay làm anh bực mình, rồi thì chưa được tích sự gì hết. Tôi nghĩ mình chưa có đủ tư cách để được làm vợ anh, nhưng, con của tôi có vui không nhỉ khi có một người mẹ như tôi?
“Sao? Em đang suy nghĩ gì thế? Mình làm đám cưới nhé?” anh ôm tôi vào lòng rồi thì thầm tùng chữ rất ngọt vào tai tôi. Tôi cứ ra điều như là đang xem ti vi không thèm để ý đến lời anh nói nhưng thực ra tôi đang phân vẫn, tôi đàn bối rối, tôi không biết mình phải trả lời anh thế nào.
“Hử? Mình làm đám cưới nhé?” anh vẫn kiên trì hỏi tôi thật nhẹ chứ anh không hề gắt nên khi tôi tảng lờ đi câu hỏi của anh...
“Nhưng mà bụng ra sẽ to ra, mặc váy xấu lắm!” đúng là tuy mới một tháng nhưng tôi đã bị mất eo rồi, bụng như thế này mặc váy sao mà đẹp được.
Thôi thì về phần bố mẹ tôi sẽ nói khéo vậy, chắc họ cũng hiểu thôi. Cả hai người đều quí anh mà, họ từ lâu đã coi anh là con trong nhà rồi và họ cũng hiểu anh là loại người như thế nào. Anh không phải kiểu tay chơi “ăn ốc đổ vỏ”.
“Anh sẽ thuê thộ thiết kế riêng cho em một bộ váy cưới thật đẹp, sẽ không bị xấu đâu. Anh hứa đấy!” tôi thấy mình thật hạnh phúc khi có anh, không giống như những người đàn ông khác rất sợ việc cưới vợ. Có những người phải cưới vì người yêu mình có thai chứ không hề muốn vậy mà bây giờ anh lại là người năn nỉ tôi đồng ý lấy anh trong tình cảnh này...
“Thôi. Hay là để sinh con xong thì mình cưới nhé? Rồi hôm mình cưới sẽ có cả em bé dự, như vậy chẳng phải rất tuyệt sao?” Tôi mỉm cười nhìn anh.
Ôm tôi thật chặt anh nói nếu không tổ chức đám cưới thì anh sẽ đi đăng kí kết hôn, anh không muốn em bé nghĩ anh không chịu chấp nhận hai mẹ con. Tôi bật cười. Sao anh khi sắp làm bố rồi lại có những suy nghĩ đáng yêu và trẻ con như vậy chứ? Anh bắt tôi phải đi ngủ sớm, không được thức khuya như mọi hôm nữa. Dù không muốn nhưng vì em bé tôi vẫn phải nghe theo.
***
_Thiên đường_
Một cậu trai trẻ được đưa đến trước mặt Thượng Đế. Anh vẫn giữ nguyên được phong thái lịch thiệp cửa mình giống như khi ở dưới hạ giới, cũng như giữ đẹp vẻ đẹp trai của mình nữa nhưng anh lại không thể nhìn được gì vì đã mất đi đôi mắt.
Thượng Đế nhìn anh một hồi rồi nói:
“Nể thương tình người không làm nên tội ác nào khi còn sống, lại còn hy sinh cứu người, tuy đó không phải một hành động đúng đắn nhưng nay ta sẽ cho ngươi một đôi mắt và một điều ước. Nói điều ước của ngươi cho ta nghe”
Minh không cần suy nghĩ nhiều mà nói ngay:
“Tôi không ước gì thêm ngoài việc được bên em một lần nữa. Tôi muốn được em yêu thương tôi hơn yêu thương Win.”
Thượng Đế bật cười:
“Tưởng sau một năm suy nghĩ ngươi đã thông suốt hơn chứ vẫn còn vương vấn bụi tình hay sao?”
“Mới chỉ một ngày thôi mà, nhưng dù cho có là cả một kiếp đi nữa thì tôi vẫn muốn được bên em thêm một lần nữa...”
“Trên này tuy mới chỉ là một ngày nhưng ở dưới hạ giới thì đã là một năm rồi. Ta chấp nhận cho ngươi được thực hiện điều ước đó!” cảm động trước tấm lòng của anh Thượng Đến đồng ý...
...
“Không, không đời nào tôi lại đi làm con của tình địch.” Anh có thể đợi đến kiếp sau để thực hiện điều ước của mình vậy mà...
“Ngươi nên nhớ, những bà mẹ luôn thương con mình hơn thương những người chồng. Ngươi sẽ nhớ được quá khứ của mình cho đến khi cất thiếng nói.”
Vừa dứt lợi anh hụt chân khỏi những đám mây và rơi xuống...
***
Trong đêm nó mơ liên miên, một giấc mơ rất lạ nhưng đến khi tỉnh dậy thì không nhớ một cái gì và đau bụng quằn quại. Mồ hôi mồ kê vã ra như nước. Win lo lắng lái xe đưa nó đến bệnh viện ngay trong đêm như đến khi kiểm tra thì lại không có vấn đề gì và thai nhi còn khỏe hơn bình thường nữa. Nó đã dần dứt cơn đau và thở phào nhẹ nhõm khi biết em bé không sao.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT