Năm tôi bốn tuổi, tôi bị lạc đường. Bố mẹ tôi hiện tại ở nơi nào tôi cũng không biết, cảm xúc hoang mang cứ bao trùm lấy tôi.
Trên đường đời rộng lớn này chỉ có mình tôi, sự cô đơn bủa vây lấy trái tim của tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy sao băng ban ngày. Ngôi sao trắng nổi bật trên nền trời xanh biếc, tôi không thể không chạy theo nó. Và tôi chạy mãi, chạy mãi, cho tới khi nó xịt, tôi phát hiệt ra, tôi đã về đến nhà.
Và mười năm sau, tôi lại gặp chính ngôi sao băng ngày ấy.