--------------------------------------------------- Chương này mình xin tặng bạn Hương Hoàng, Mai Anh, Hắc Phong, Tử Hoa. Lần sau mình tặng tiếp nha.

---------------------------------------------------

Tình cảm của cặp tình nhân trẻ ngày càng sâu đậm, yêu là như vậy. Tại phòng của T.Lợi........... Chàng trai đang đi đến gần cô gái, anh ôm cô vào trong lòng, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp đến lạ thường. Đôi môi của anh mấp máy:

- Ngày mai, anh có chuyến bay đến Hàn Quốc?

- Vâng.

- Anh muốn em đi cùng, anh không muốn để em một mình ở đây?

- Em đồng ý. Anh cưỡng hôn lên vầng trán của cô khiến cô vô cùng ngạc nhiên.- Em mau đi chuẩn bị đi để ngày mai chúng ta đi sớm đấy!

- Vâng. Em đi đây. Cô đi tới chiếc tủ cá nhân và lấy chiếc vali màu hồng nhạt in hình con thỏ trắng vô cùng dễ thương. Cô nhẹ nhàng gấp những đồ dùng của mình cho vào trong vali. Một lúc sau, khi đã chuẩn bị vali xong. Cô vội vàng chạy xuống chuẩn bị bữa tối thì không ngờ, anh đã chuẩn bị sẵn và chỉ chờ cô xuống mà thôi. Cô liền thốt ra rằng: " Anh thật là một người đàn ông của gia đình! ". Kiến anh cảm thấy hạnh phúc vì chưa bao giờ anh được cô khen thật lòng như vậy.

- Sao vẫn còn ngây người ra đấy? Mau ra ăn đi cho nóng.

- Em biết rồi. Hai người họ ăn với nhau rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, họ nhanh chóng chạy lên phòng và muốn nằm xuống giường vì ngày mai còn có một chuyến đi dài. Cô đi đến chiếc giường thì bỗng một cánh tay kéo cô lại, mắt nhắm lại vì sợ nhưng anh đã phá tan bầu không khí yên tĩnh bằng một câu nói ngọt như mật:

- Cô bé! Hôm nay cho anh ngủ ở trên giường nhé? Anh cảm thấy mình hơi mệt nên.....

- Anh mau lên đi. Em ngủ ở sofa cho. Cô vội vàng bỏ cánh tay của anh ra nhưng cô không thể chống lại cánh tay to lớn của anh.

-Nhưng anh muốn ngủ cùng em?

- Em không muốn......

- Sao lại phải ngại như vậy chứ? - Anh vội vàng ôm cô lên rồi đi về phía chiếc giường mặc kệ sự kêu cứu của cô.

- Anh chỉ muốn giúp em thôi mà.

- Anh đừng làm vậy nữa nhé!

Chiếc bóng đèn được tắt để lại một khoảng không gian yên tĩnh đến lạ thường. Hai người họ đang ngủ chung một giường và ngủ rất ngon lành cho đến sáng, nhưng thật kì lạ hơn, cô thức giấc và thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay của anh, đến bây giờ cô mới biết rằng mình đã bị lợi dụng nhưng cô rất vui vì anh yêu mình nhiều như vậy.

Hai tiếng sau, lúc đó là lúc 8h sáng. Một cặp đôi bước lên chiếc máy bay với điểm đến là: Hàn Quốc. Lòng người con gái cảm thấy vui vẻ vì đây là lần đầu tiên cô được đến Hàn Quốc và vui hơn nữa là cô đi cùng với anh. Anh và cô ngồi gần nhau, cô đang suy nghĩ rằng:"Ở Hàn Quốc, không biết anh sẽ đưa mình đi đâu nhỉ? Hồi hộp quá! ", cô đang suy nghĩ say sưa bỗng bị anh làm cho giật mình.

- Em làm sao vậy mà anh gọi không trả lời?

- Em chỉ đang hồi hộp thôi.

- Em chợp mắt một lúc đi cho đỡ mệt, chuyến bay dài lắm!

- Cảm ơn anh. Anh cũng vậy nhé!

Cô nghe theo lời anh liền chợp mắt một lúc nhưng ai ngờ cô đã ngủ đến khi chiếc máy bay chuẩn bị hạ cánh, chắc là vì đang ở trong vòng tay ấm áp của anh nên cô không muốn thức giấc. Anh bỗng lay người cô:

- Em mau dậy đi. Sắp hạ cánh rồi. Cô dụi mắt rồi đáp anh:

- Sao nhanh vậy, em vừa chợp mắt mà? - Thôi đi cô bé! Em ảo tưởng quá mà! Chuyến bay kéo dài 5 tiếng rồi.

- Cái gì?

- Em cung kim ngưu mà. Hihi

- Anh đừng chọc em nữa! -

Anh biết rồi.

Một lúc sau, khi chiếc máy bay hạ cánh. Hai người họ nhanh chóng đến biệt thự của anh. Quang cảnh ở biệt thự thật đẹp: Cái hàng rào màu trắng rất tinh tế, rất nhiều loại hoa quý được trồng từ cổng đến trước cửa biệt thự, một đài phun nước rất lớn,........... Anh không muốn bỏ lỡ một khoảnh thời gian nào cùng cô nên đã đưa cô đến chiếc cầu tình yêu. Chiếc cầu rất lớn, có rất nhiều chiếc khóa được treo ở đó và dự định của anh là treo một cái khóa tình yêu của họ ở đó. Cô đứng đợi anh và nhìn xuống dưới mặt hồ và nghĩ về truyền thuyết về nó bỗng một chàng trai đi đến trước mặt cô. Anh nở một nụ cười thân thiện:

- Ôi! Thật trùng hợp tôi với em lại gặp nhau ở đây?

- Anh là ai?

- Anh là Vũ Hải Anh

- Người đã đánh đàn piano cùng em.

-Thì ra là anh.

-------------------------------------------

Vũ Hải Anh: 21t, đẹp trai, coolboy, là một tổng giám đốc của một công ty bất động sản lớn.

--------------------------------------------

- Anh đến đây là có một chuyện này muốn nói với em.

- Anh mau nói đi.

- Chúng ta đã có hôn ước rồi.

- Hôn ước? Khi nào chứ?

- Khi chúng ta còn nhỏ.

- Tại sao tôi không biết.

- Ngày xưa, anh thường đến nhà em chơi. Một lần, anh nói với em rằng sẽ cưới em. Gia đình đã đồng ý cho chúng ta rồi. Một thời gian sau, em xảy ra một tai nạn nên đã bị mất trí nhớ.

- Tôi không tin.

Bỗng anh ta lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô xem. Khi nhìn thấy tên mình và cả chữ kí nữa khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng bối rối. Cô tự hỏi mình rằng: " Tại sao mình không nhớ một cái gì cả. Phải làm gì bây giờ. "

- Nhưng tôi không yêu anh.

- Hôn ước như vậy rồi.

Cô đang khó xử bỗng T.Lợi về, khi nhìn thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông khác khiến anh cảm thấy tức giận nhưng anh kiềm chế nó lại, đi đến chỗ cô và nói:

- Ai đây vậy?

-Đây là một người bạn... bạn của em.

Hai người con trai nở một nụ cười lạnh, cô ra hiệu cho anh ta mau đi khỏi đây để khi khác nói rõ bằng một cái nháy mắt. Anh ta khi nhận được hiệu lệnh của cô liền nhanh chóng rút lui. T.Lợi đưa cho cô một cái khóa hình trái tim có khắc chữ L Love M, cùng với chiếc chìa khóa cũng đẹp không kém. Cô và anh cùng khóa và cây cầu. Cô cầm chiếc chìa khóa lên và nhắm mắt lại ước một điều: " Mong tình yêu của chúng con sẽ bền chặt và sâu đậm hơn. " Sau khi ước xong, cô liền thả chiếc chìa khóa xuống nước và nở một nụ cười thật tươi với anh.

Anh đưa cô đi dùng bữa trưa tại một nhà hàng sang trọng. Đợi người phục vụ ra, anh đưa cho cô một xếp giấy và nói rằng:

- Em hãy đọc đi rồi kí.

- Tại sao em phải kí chứ?

- Đọc đi thì biết.

Trong đầu cô hình thành một suy nghĩ: " Đây là hợp đồng giữa mình và anh ấy. Sao anh ấy lại như vậy chứ?" Cô biết là anh yêu cô rất nhiều nhưng tại sao anh lại làm quá mọi chuyện lên như vậy. Cô tỏ vẻ không đồng ý trên khuôn mặt của mình, chẳng còn cách nào giải quyết nữa và cái bụng của cô đói meo rồi nên đành kí. Thấy cô kí, anh cảm thấy vui vẻ hơn và nở một nụ cười đắc ý nhưng cô đã khiến anh không còn nụ cười đó trên môi nữa chỉ bằng một câu nói:

- Anh có biết thế này là bạo lực hẹn hò không?

- " Bạo lực hẹn hò?"

--------- Hết

Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ cho mình. Dạo này bận nên không ra chương sớm, xin lỗi ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play