Một tháng, hai tháng, rồi sang cả tháng thứ 3, Linh An gửi đi hàng chục cái đơn xin việc và vẫn bặt vô âm tín. Quỳnh Mai đã đi làm ở một công ty tư nhân nhỏ. Dù không có gì hoành tráng nhưng đối với người vừa tốt nghiệp ra trường, đó là cả một thành tựu to lớn. Phương Lệ từ trước đã làm nhân viên kinh doanh của một công ty xây dựng lớn nhất nhì Hà Nội. Nó lúc nào cũng vậy, xinh đẹp, tài giỏi khiến người khác phải ghen tị.
Xét cho cùng, chỉ có Linh An là vật vờ, hết tiền, sống kí sinh ăn bám tụi nó. Mấy hôm trước, cô còn được mẹ gọi điện quan tâm nhắc nhở ngày trở về.
Sang tuần cuối cùng của tháng thứ 3, Linh An như ngồi trên đống lửa. Không còn gì để mất, cô chấp nhận cùng Quỳnh Mai đi xem bói. Thân làm thanh niên của thế kỉ 21 hiện đại mà lại đi làm mấy trò bói toán mê tín dị đoan, nhưng bần cùng sinh đạo tặc. Cô cũng muốn thử xem sao cái số mình lại bọ xít đến mức độ này.
Vừa bước chân vào cửa nhà thầy bói, Linh An đã bị dọa cho hoảng hồn. Trước mắt cô là một anh giai gầy như con mắm, ăn mặc lòe loẹt dị hợm, trên mặt trát hàng tạ phấn son, nhảy như con lăng quăng giữa nhà, mồm la hét ầm ĩ.
Linh An giật tay Quỳnh Mai, thì thầm: “Mày xác định là không vào nhầm trại thương điên đó chứ?”
“Cái con này, đừng có báng bổ thần thánh, mau ngồi xuống.” Quỳnh Mai kéo Linh An ngồi thụp xuống, chắp tay vái lia lịa.
Linh An trợn mắt nhìn người đang tiến đến trước mặt. Anh ta xòe đôi bàn tay sơn móng đỏ choét, ẽo ợt phe phẩy: “Cô gái, cô đến đây là để cầu công danh sự nghiệp.”
Linh An há hốc mồm, gật lia lịa. Oa, siêu thật, vừa nhìn đã biết cô muốn gì.
“Năm mươi nghìn.”
“Hả?” Mồm Linh An há to hơn nữa, cơ hồ không khép lại được.
“Năm mươi nghìn, chỉ năm mươi nghìn thôi cô sẽ có một lá bùa. Dán vào nơi ta chỉ, điều cô muốn sẽ thành sự thật. Muốn tiền có tiền, muốn danh có danh.”
Đòi tiền trắng trợn. Ông anh à, muốn hành nghề bịp bợm thì cũng nên trọn mặt gửi vàng chứ. Cô giờ đây một xu cũng không dính túi, nói chi đến bỏ năm mươi nghìn ra để mua một lá bùa vớ vẩn. Năm mười nghìn là mười lăm gói mì “Hai con tôm” đó.
Linh An còn chưa kịp phản ứng thì một tờ năm mươi ngàn hồng hồng đã bay chíu chíu trước mặt. Cô trợn mắt quay sang nhìn Quỳnh Mai. Nó đang khúm núm dúi vào tay ông bói, miệng lẩm bẩm: “Dạ, xin thầy giúp chúng con, chúng con đội ơn
thầy ạ.”
Ông thầy bói cười tít cả mắt, khoa chân múa tay loạn xạ: “Ơn huệ gì, thầy làm việc này cũng đều là tích phúc tích đức, là làm việc thiện cả.”
Linh An quay ra lườm ông ta một cái sắc lẻm. Tích phúc tích đức gì mà lấy của người ta những mười lăm gói mì tôm. Ông có biết với mười lăm gói mì tôm tôi có thể được cứu sống trong bao nhiêu ngày không?
Ông thầy bói rút trong người ra một tờ giấy màu vàng hình chữ nhật, bên trên là mấy nét mực đen vẽ giun vẽ dế, đặt lên trên bàn: “Nói cho tôi biết nơi mà cô muốn làm việc.”
Linh An buột miệng hỏi: “Hả, ông biết để làm gì?”
“Cái gì, cái gì? Cô gọi ai là ông hả. Thật quá lỗ mãng, quá tầm thường, không xem nữa, đi về hết đi.” Ông thầy bói nổi giận nhảy chồm chồm, quát tháo ầm ĩ.
“Xin ngài bớt giận. Chúng con mu muội mạo phép đến ngài. Xin ngài bỏ qua cho. Xin thưa phải gọi ngài là gì ạ?” Quỳnh Mai nhỏ nhẹ xoa dịu cơn giận của ông ta.
“Cô mẫu, gọi ta là cô mẫu.” Ông ta ngồi thở phì phì, phun ra mấy tiếng.
“À vâng, thưa cô mẫu, không biết cô mẫu cần địa chỉ công ty làm gì ạ?”
“Người trần mắt thịt các người biết để làm gì. Các người tưởng bùa của ta đặt đâu cũng được hay sao? Muốn linh nghiệm thì phải để ở nơi linh địa. Hừ”
Linh An bực mình định quặc lại ông ta liền bị Quỳnh Mai nhéo cho một cái. Nó nháy mắt ý bảo cô ngồi im, để nó tự giải quyết.
“À vâng, đó là công ty Gia Long, tầng 7 tòa nhà XX ạ”
“Để xem nào.” Lão cô mẫu vừa lẩm bẩm vừa giơ tay ra đếm đếm.
“Nhà vệ sinh.”
“Hả?” Linh An và Quỳnh Mai cùng trợn mắt há mồm nhìn “cô mẫu”.
“Ta nói là nhà vệ sinh, tầng 15 tòa nhà XX. Nhớ kĩ. Dán trước cửa vệ sinh nam.”
Linh An trợn ngược mắt, không thể tiêu hóa nổi mấy lời lão vừa nói. Đúng là đồ con khỉ. Quỳnh Mai có vẻ cũng không kiềm chế được nữa, lôi cô đứng dậy.
“Ấy ấy, khoan khoan đừng đi vội.” Lão cô mẫu vội vàng ngăn lại. “Ngay từ đầu cô bước vào đây, cái ta muốn xem không phải là tiền tài danh vọng, mà là tình duyên, là tình duyên đó.”
Quỳnh Mai đang hùng hổ bước đi, nghe đến câu đó hai mắt sáng quắc, quay ngoắt lại cười cười nói nói: “Sao ạ? Tình duyên sao? Cô mẫu muốn nói nó cũng có tình duyên sao?” Vẻ mặt nó như không thể tin nổi.
“Đúng vậy, ấn đường ửng hồng, không phải duyên tầm thường đâu, mà là đào hoa. Này em gái, mệnh đào hoa sắp vướng vào em rồi đấy.”
Linh An há hốc mồm, cằm rơi thẳng xuống đất. Một đứa từ nhỏ đến lớn không có nổi một mảnh tình vắt vai thì có thể có mệnh đào hoa sao?
“Lại đây, lại đây để ta nói cho mà nghe.”
Quỳnh Mai dúi đầu Linh An ngồi xuống, khúm núm dạ vâng: “Xin cô mẫu dạy bảo ạ.”
“Qua đây.” Lão dơ tay vẫy vẫy, tỏ vẻ thần bí, thầm thì khiến hai đứa nín thở lắng nghe.
“Năm trăm nghìn.”
“Hả?”
“Năm trăm nghìn. Chỉ năm trăm nghìn cho một lá bùa cầu duyên. Nó sẽ chỉ đường dẫn lối cho cô tìm thấy bạch mã hoàng tử của đời mình.”
Không còn gì để nói, Linh An và Quỳnh Mai kéo nhau đi về. Ra đến cổng còn nghe thấy lão bà cô ấy gọi với theo: “Lời ta nói đều là sự thật. Mấy người tin hay không thì tùy. Đừng vì tiếc rẻ mấy đồng bạc lẻ mà đánh mất cơ hội á.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT