Tác giả: Rubi

-“Sao rồi hôm qua đi thử cảm giác lạ có tìm lại được cảm hứng không”?

Gia Bảo tiến vào phòng kéo rèm cửa sổ ra cho ánh sáng chiếu vào phòng và đánh thức Vương Hoàng bằng một câu hỏi, vẫn biết Vương Hoàng mới về Việt Nam chưa được bao lâu vẫn quen với giờ giấc khi ở bên Mỹ nhưng không thể để Vương Hoàng giữ thói quen đó được. Và không ai khác chính Gia Bảo sẽ là người chỉnh đốn Vương Hoàng.

Bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào Vương Hoàng túm gối đặt lên mặt ngủ tiếp nhưng một bàn tay đã túm lấy cả gối và chăn của cậu đang dùng lôi ra. Và giọng nói lại cất lên.

-“Dậy đi 8h rồi, ở Việt Nam giờ này mọi người đến chỗ làm hết rồi cậu định giữ mãi thói quen khi ở Mỹ ấy hả”

Gia Bảo vừa gấp chăn vừa nói tiếp.

-“Còn nữa cậu về được một tháng rồi cũng đi tìm phòng đi chứ, cứ ở chung với mình xong tiện thì ngủ trên giường của mình, mình phải ngủ ở ghế bao nhiêu hôm rồi hả, còn nằm à, dậy mau”

Vương Hoàng ngồi dậy xoa đầu, giọng gắt lên nói.

-“Biết rồi, cậu keo kiệt thế cho bạn thân ở nhờ mà cũng không được, nói mãi như ông cụ suốt ngày”

Nói dứt lời Vương Hoàng xuống khỏi giường đi vào nhà sinh vừa đi vừa nói.

-“Cậu bằng tuổi mình mà mình cứ ngỡ cậu hơn mình hai chục tuổi”

Gia Bảo chống tay vào hông đi về phía nhà vệ sinh nhìn Vương Hoàng đang đánh răng rồi nói:

-“Cậu bảo mình giống ông cụ á, nếu mình là người bình thường cậu ở đây cả năm cũng chả sao nhưng mình là ai chứ? Là nhà thiết kế trẻ tuổi và mình rất nổi tiếng chuyện cậu ở đây đám nhà báo biết được và viết về mình là người đồng tính đấy”

Nhổ nước ra khỏi miệng Vương Hoàng nhìn Gia Bảo đáp:

-“Chuyện cậu bị đám nhà báo đó viết là người đồng tính thì đâu phải bây giờ mình ở cùng mới bị viết đâu, từ ngày cậu nổi tiếng thì ai chả tin rằng cậu bị đồng tính hả”

-“Vậy lên mình tránh còn không được giờ cậu ở đây, khác nào giả thiết của đám nhà báo là đúng”

Hai người đi ra phòng khách Vương Hoàng ngồi xuống ghế mệt mỏi, Gia Bảo lấy một cốc nước đưa cho Vương Hoàng rồi cũng ngồi xuống ghế.

-“Mình tìm được một chỗ tốt cho cậu rồi, một căn hộ ở trung cư 6 tầng tuy là trung cứ bé nhưng tất cả mọi thứ rất tốt, thích hợp cho một họa sĩ lang thang như cậu ở, vẽ và tu luyện cho ra những tác phẩm để đời”

-“Cậu nói đểu mình à? Cậu biết rõ hơn ai hết là mình một năm nay chưa vẽ được một bức tranh nào ra hồn cả, mình bị mất cảm hứng, không thể vẽ được”

-“Chỉ là tranh của Vương Hoàng thì một bức nháp cuả cậu cũng đáng giá hay sao”?

-“Mình không muốn lợi dụng tên tuổi của mình để đưa ra những bức vẽ không hồn, đấy là tự hủy hoại chính mình”

Gia Bảo đứng dậy, tay với chiếc máy tính cho vào ba lô rồi nói tiếp.

-“Tùy cậu thôi, mình mua hộ cậu lại căn hộ đó rồi, chuẩn bị dọn đến đi một tuần nữa sau khi show thời trang thiên thần của mình kết thúc, mình đến cửa hàng đây”

Tiếng cửa đóng lại Vương Hoàng nằm ngửa ra ghế một tay gối đầu nghĩ, có hai chuyện mà Vương Hoàng không hiểu nổi.Chuyện thứ nhất Gia Bảo người bạn thân, thân hơn cả ruột thịt lại đuổi cậu đi bằng được. Chuyện thứ hai không hiểu sao một năm nay cậu không thể vẽ được tranh, cậu đã vẽ tranh từ năm 10 tuổi khi bắt đầu qua Mỹ ở với bà ngoại. Và đã gây dựng được tên tuổi cũng như mở được bốn lần triển lãm tranh, tranh của cậu được giới chuyên môn đánh giá cao và có những bức tranh của cậu người ta trả lên đến tiền tỷ tuy cũng phải nhờ vào tên tuổi của bà cậu chút ít mới được giá cao đến thế. Vương Hoàng đã đi tìm cảm hứng ở khắp mọi nơi và cho đến bây giờ là về lại Việt Nam nhưng một tháng rồi cậu còn chưa cầm được bút vẽ. Cho đến điều điên rồ nhất là đi đóng giả làm người yêu của người khác cậu cũng thử qua mà vẫn không có cảm hứng vẽ. Hôm đó khi đang ngồi ở công viên gần cổng trường mỹ thuật thì Quý từ đâu xuất hiện, Quý chào hỏi rồi bắt chuyện đưa ra một đề nghị làm Vương Hoàng dật mình nhưng sau đó không hiểu sao Vương Hoàng lại đồng ý và đi theo Quý. Lúc đầu Vương Hoàng nghĩ chưa kiếm tiền ở Việt Nam bao giờ kiếm thử xem sao, lúc sau lại nghĩ nhỡ đi rồi tìm được cảm hứng để vẽ thì sao. Thế là cậu nhận lời Quý sau khi mọi chuyện kết thúc còn cho không Quý số tiền lẽ ra cậu được nhận.

Đang mơ màng với suy nghĩ thì chuông điện thoại kêu, Vương Hoàng bật dậy chạy vào phòng tìm điện thoại là bà. Là bà tốt nhất là không nghe, lại gọi về Mỹ theo học tiếp chuyên ngành cậu không thích, cậu yêu thiên nhiên và muốn vẽ tự do. Mặc đồ vào đi ăn sáng, sau đấy đi lang thang tìm cảm hứng đó là lịch của Vương Hoàng ngày hôm nay.

…………………………………………………………………………………….

Một lời mời đệm đàn cho show diễn thời trang của một nhà thiết kế nổi tiếng, nghe nói người đệm đàn được chọn trước đó có việc đột xuất lên cần người thay thế ngay thời gian là tối chủ nhật tuần này. Một người chị học khóa trên đã giới thiệu cho Ngọc Phương và không bỏ lỡ Ngọc Phương đã nhận lời ngay.

Ngọc Phương rất ít khi về quê, thường có việc gì mới về vì về quê bố mẹ và chị cô lại ca cẩm bài ca lấy chồng.Quê của cô cũng ở Hà Nội nhưng là ngoại thành nơi còn những cánh đồng trải dài và phải đi 2 tiếng xe bus mới đến được nội thành, nhà Ngọc Phương có bốn người bố, mẹ, cô và một chị gái đã có gia đình và có hai con. Vậy nên sau khi học xong Ngọc Phương ở lại nội thành và làm việc vì ở quê nghề của cô khó mà làm được vì nhu cầu của người dân không cao. Cô dạy đàn piano chủ yếu cho trẻ em và cô cũng đến tận nhà để dạy đàn nếu gia đình của các em nhỏ yêu cầu. Nhưng dạo trước cách đây một năm cô nhận dạy đàn cho một bác gái người Miền Nam, người bác ấy rất dễ thương và cô đã dạy cho bác gái ấy chơi đàn được nửa năm sau đó bác gái đi Nhật ở với con trai và cho cô mượn không căn hộ trung cư mà bây giờ cô đang ở. Ngọc Phương từ đầu ngại không dám đến ở nhưng sau đó bác gái ấy cứ gọi điện bảo là không ở để không thì phí và bác còn về Việt Nam chơi vậy lên bác sẽ cho cô thuê với gía rẻ chủ yêu nhờ cô trông nom căn hộ.Ngọc Phương thấy thỏa đáng lên đồng ý, đồ thì đầy đủ cô không phải sắm gì cả, đến cả cây đàn cô dạy trẻ bây giờ cũng là của bác gái để lại.

Có người nhấn chuông chắc là Thu Yên người em gái cùng quê 22 tuổi đang học thiết kế thì phải nghỉ học vì bố bị bệnh nặng, mẹ mất sức lao động còn hai đứa em nhỏ đang học cấp hai và cấp ba cần tiền ăn học. So với Thu Yên thì Ngọc Phương thấy mình có phần may mắn hơn. Hôm nay cô hẹn với Thu Yên đi xin việc cùng với cô bé.

-“Thu Yên à, vào đi em”

-“ Em chào chị”

Thu Yên xinh xắn. dễ mến và rất ngoan lại là người con hiếu thảo chị gái mẫu mực vậy lên Ngọc Phương coi Thu Yên như em gái.

-“Ăn uống gì chưa”

-“Em ăn rồi chị ạ”

-“Thật không đấy, hay lại nói dối chị”

Thu Yên ngồi xuống ghế cười nhẹ nhàng đáp:

-“Chị em nói thật mà, em xin được việc rồi đấy”

-“Sao em bảo chị đưa đi, giờ đã tự xin được rồi là việc gì?”

-“Làm việc trong nhà hàng chị ạ, bưng bê”

-“Làm việc khác đi bán hàng cũng được, làm bưng bê sức em sao chịu được”

-“Em chậm mồm chậm miệng sao bán hàng được hả chị, em cứ làm tạm đã rồi tìm việc khác sau”

-“Khổ thân em đang học lại bỏ dở để đi làm”

-“Sau em học tiếp đâu có sao”

-“Mỗi người một hoàn cảnh, khó khăn gì bảo chị nha, chị giúp em”

Ngọc Phương nhìn Thu Yên trìu mến và mỉm cười, Thu Yên cũng nở nụ cười và nói.

-“Em phải học để còn thiết kế váy cưới cho chị chứ ạ”

-“Thôi đi cô không học cũng phải thiết kế cho tôi ấy. Mà qua ở với chị đi chứ em trước ở kí túc giờ đâu có chỗ nào ở”

-“Em ở luôn chỗ làm chị ạ”

-“Có ổn không? Mà ở đấy là ở đâu”

-“Chị đợi ổn rồi em nói”

Vừa dứt lời có tiếng chuông cửa, là học sinh đến học đàn Ngọc Phương ra mở cửa Thu Yên lấy túi rồi đi theo.

-“Chị em phải về quê lấy ít đồ”

-“Nghỉ ngơi chút đã”

-“Thôi chị dạy học đi, em đi nha”

-“ ukm đi cẩn thận nha”

Ngọc Phương chào hỏi phụ huynh rồi mời phụ huynh vào nhà và trao đổi một vài vấn đề về lịch học mới cho mùa đông.

……………………………………………………………………………………….

7h30 Ngọc Phương đã có mặt tại show diễn thời trang, đúng là show diễn của một nhà thiết kế nổi tiếng có khác, quy mô hoành tráng vô cùng. Từ xa Ngọc Phương nhìn thấy người chị học khóa trên tên là Tâm và gọi tay giơ lên vẫy.

-“Chị, em ở đây”

-“Phương đấy hả em, đi theo chị’

Ngọc Phương đi theo người chị tên Tâm vừa đi hai người vừa nói chuyện.

-“Chị, chị may mắn thật được đi đánh đàn ở những đêm thời trang như thế này”

Ngọc Phương tỏ ý thán phục tài năng của đàn chị.

-“Có gì đâu em, chị lấy được ông chồng làm bên âm thanh, mọi khi có show là họ dùng nhạc đâu cần chị em mình đánh đàn, chẳng qua hôm nay là show thời trang dành cho thiên thần tức là thời trang cho trẻ em mới cần người đánh đàn, cậu em của chị có việc đột xuất thế là chị nhớ đến em ngay, may mà em nhận lời chứ không phút chót thì to chuyện”

-“Vậy ạ”

Ngọc Phương đi theo chị Tâm vào một căn phòng nhỏ, chị đưa đồ cho cô thay rồi nói.

-“Chắc chắn vừa với em, mà me tập tử bài đàn chị gửi cho em rồi chứ?

-“Dạ rồi ạ, nhưng em lo quá”

-“Lo gì sau khi mình đánh đàn cho mẫu nhí biểu diễn xong thì có bữa tiệc họ tổ chức, dự xong tiệc rồi về”

Ngọc Phương gật đầu nhẹ một cái rồi đi thay đồ. Bộ váy màu trắng ren dài gần đến mắt cá chân giống hệt với bộ váy chị Tâm mặc, còn nữa cô để ý thấy những người xuất hiện ở đây đều mặc đồ trắng hoa và ghế ngồi tông màu trắng là chủ đạo thi thoảng có thấy thấp thoáng một chút màu hồng ở những chiếc nơ ren. Đúng là dành cho thiên thần có khác.

-“Đẹp quá, vừa với em quá cơ”

Người chị tên Tâm khen Ngọc Phương, Ngọc Phương cười gượng rồi hỏi?

-“Chị Tâm này này nhà thiết kế là ai thế”

-“Là nhà thiết kế Gia Bảo, cậu ta có một thương hiệu thời trang riêng mang tên GB và gia thế thì cực kỳ khủng, lần này là làm gây quỹ từ thiện cho trẻ em nghèo chứ Gia Bảo toàn thiết kế cho siêu mẫu hàng đầu của nước mình thôi”

-“Thảo nào, lần đầu em đến nơi như thế này đấy chị ạ, đẹp và lộng lẫy quá”

-“Mỗi tội “

Người chị tên Tâm ghé sát vào Ngọc Phương nói nhỏ.

-“Người giỏi như vậy, nhưng lại là người đồng tính ‘

Ngọc Phương ngạc nhiên thì thầm hỏi lại.

-“Thật thế hả chị’

-“ Thì thật mà, chồng chị nói đâu sai được ổng còn cho chị xem ảnh người yêu của câu ta cơ, đẹp trai lắm. Đúng là gừng càng già càng cay, trai càng gay thì càng đẹp”

Ngọc Phương nhìn chị Tâm không nói gì nữa chả lẽ tin nhà thiết kế đa số không phải trai thẳng là đúng.

8h00 phút mở màn show diễn là tiết mục của một nam ca sĩ đang nổi đình nổi đám biểu diễn, ôi như trong mơ không ngờ Ngọc Phương cũng có cơ hội được xem tận mắt thần tượng biểu diễn. Sau đó người dẫn chương trình mời hết người này người kia lên phát biểu đến gây quỹ từ thiện.

8h30 phút màn đánh đàn và đệm đàn của hai chị em bắt đầu. Tuy là lâu rồi nhưng cũng đã từng đánh chung với nhau, hai người kết hợp rất ăn ý từ bài đàn này đến bài đàn khác để các siêu mẫu nhí trình diễn.

Ngọc Phương ngồi đệm đàn ở một góc khuất, vừa đệm đàn cô vừa nghĩ ngồi ở chỗ như thế này thì cần gì phải ăn mặc đẹp vậy mà chị Tâm bảo cô thay đồ. Màn biểu diễn kéo dài một tiếng nhưng Ngọc Phương chỉ phải đệm đàn 20 phút mà thôi. Xong việc cô ngồi yên tại chỗ đợi chi Tâm biểu diễn xong.

……………………………………………………………………………………….

Ở hàng ghế ngồi đầu tiên trong tất cả các show thời trang là hàng ghế vip vì vậy là bạn thân của nhà thiết kế nổi tiếng dĩ nhiên Vương Hoàng được một chỗ ngồi víp ở hàng ghế đầu. Gia Bảo thì không ngồi ở đó mà đứng sau khán đài để chuẩn bị cho màn chào hỏi kết thúc chương trình để chuyển qua đại tiệc. Những nơi đông đúc và ồn ào Vương Hoàng thật sự không thích, tuy mới có 24 tuổi nhưng Vương Hoàng tự nhận thấy bản thân mình chững chạc và khá là cổ hủ. Show thời trang tông màu chính là màu trắng lên Vương Hoàng đang mặc cả một cây trắng có đúng chiếc nơ là màu đen, bộ đồ này là Gia Bảo đích thân tặng anh và tự thiết kế. Nhớ lại câu nói hồi chiều lúc Gia Bảo uy hiếp cậu bảo cậu không mặc bộ đồ này và đến show thì đừng làm bạn của nhau nữa lại còn cái gì mà quà chia tay cậu vì mai cậu chuyển đến chỗ ở mới.

Được gọi tên và bước ra cùng với những người mẫu nhí Gia Bảo rạng ngời, nở nụ cười tươi tắn và tất nhiên Gia Bảo cũng mặc một tông màu trắng và đứng đó phát biểu. Màn phát biểu của Gia Bảo rất hay nói về quỹ từ thiện thiên thần nhỏ mà cậu đang gây dựng và nhờ vào buổi trình diễn ngày hôm nay mà các em nhỏ sẽ có sách để học, áo để mặc vào những ngày đông đang đến gần, tất cả mọi người đều vỗ tay.Gia Bảo vẫy tay và mời mọi người ra ngoài trời để dùng đại tiệc.

Đại tiệc toàn những món ăn xa xỉ Ngọc Phương mới chỉ thấy trên ti vi còn chưa thấy ở ngoài đời bao giờ, đã thay lại đồ và Ngọc Phương cảm thấy như mình đang lạc lõng giữa rừng người lộng lẫy. May mà cô cũng mặc áo màu trắng không thì chắc phải ra về mất.

Cách đó không xa ngồi ở một chiếc bàn gần bể nước Vương Hoàng tay cầm ly rượu vang đung đưa chân gõ theo tiếng nhạc du dương, bản nhạc không lời nhẹ nhàng đến lạ. Nhưng không khí có vẻ bất thường Gia Bảo bận tiếp khách, Vương Hoàng mới về nước không có ai quen cả, chỉ có thể ngồi đó một mình hưởng thụ vậy mà Vương Hoàng cảm giác như có ai đang nhìn mình nói gì đó về mình.

-“ Là người đó phải không’

-“Chắc chắn là người đó rồi”

-‘Công khai rồi thì phải, thế nên mới đến tận đây’

Những câu nói chả biết có hàm ý gì mà Vương Hoàng nghe thấy ở xa xa. Không biết nói về ai nhưng không to không nhỏ vậy chắc không cố tình nhưng nếu ai nghe thấy cũng chả sao.Kệ họ Vương Hoàng đứng dậy cần tìm thứ gì đó ăn, một chút hoa quả ở đằng kia.

Vương Hoàng đi lại gần bàn có hoa quả tay phải vẫn cầm ly rượu vang đứng trước chiếc bàn được bày trí đẹp đẽ, có rất nhiều loại quả, đầu tiên lấy đĩa đựng đồ đã. Ly rượu được chuyển qua tay trái để tay phải tiện lấy đĩa hơn, những chiếc đĩa được xếp ngay ngắn ở bên phải chiếc bàn. Vương Hoàng dơ tay lấy chiếc đĩa tay chưa chạm được vào đĩa thì chiếc đĩa đã được dơ cao lên.Vương Hoàng theo phản xạ quay sang bên cạnh.

Một người con gái vừa lạ vừa quen không biết đã gặp ở đâu rồi đang cầm chiếc đĩa mà Vương Hoàng định lấy ở trên tay cũng quay ra nhìn cậu.

-“Là cậu à’

Ngọc Phương thốt lên đầy bất ngờ sau đó tự hỏi cậu ta làm gì ở đây? Về phía Vương Hoàng cũng ngạc nhiên không kém không nói lên lời.

-“Cậu lại đóng giả làm người yêu của ai à?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Vương Hoàng chỉ trả lời được lại một từ.

-“Hả”

Ngọc Phương nhìn Vương Hoàng một cây tông sờ tông màu trắng lại có một chiếc nơ đen ở trên cổ lên buồn cười không chịu được cô phì cười.

-“Chị cười gì vậy hả”

Vương Hoàng ghét nhất là bị ai cười nhạo lên tỏ ra khó chịu nhìn Ngọc Phương.

-“Không có gì đâu”

Ngọc Phương cố nén cười rồi tiếp lời.

-“Này cậu làm gì ở đây thế”

Vương Hoàng quay lại vào bàn coi như không có chuyện gì sảy ra lấy một chiếc đĩa khác đặt xuống bàn trả lời bâng quơ.

-“Như chị vừa nói, tôi có mặt ở đây là như vậy đấy”

-“Đóng giả nữa à”

-“Vẫn còn người như chị thì tôi vẫn đóng giả’

Vừa nói Vương Hoàng vừa gắp hoa quả vào đĩa.

-“Tôi thì sao, tôi không bao giờ làm lại cái trò đấy nữa đâu, cậu cũng thôi đóng giả đi’

Vương Hoàng cho một miếng quả lên mồm vừa nhai vừa nói quay ra nhìn Ngọc Phương.

-“Liên quan gì đến chị”

-“Vậy cậu nhận được bao nhiêu”

-“Đừng nói chuyện này nữa”

Vương Hoàng đi lại phía chiếc bàn và ngồi xuống ghế, Ngọc Phương cũng đi theo và cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

-“Vậy cậu nhận được bao nhiêu”

-“Đừng nói chuyện này nữa”

Vương Hoàng nhìn quanh và đi đến một chiếc bàn, một tay vẫn cầm ly rượu và một tay cầm theo đĩa quả, đặt đĩa quả xuống bàn sau đó ngồi xuống ghế nhấp một chút rượu ở ly. Ngọc Phương đi theo và vừa kịp ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh. Vương Hoàng nhìn Ngọc Phương rồi cất lời.

-“Vậy còn chị, chị làm gì ở đây”

-“Tôi đệm đàn piano ở đây”

-“Chị á”

-“Tôi thì sao hả, ý cậu là gì”

Vương Hoàng im lặng, nhẹ nhàng ăn hoa quả ở đĩa của mình, Ngọc Phương ghé lại gần nói.

-“Này cậu biết nhà thiết kế hôm nay không”

Vương Hoàng chột dạ, ngừng việc ăn rồi nhìn Ngọc Phương hỏi.

-“Ai cơ”

-“Bí mật nhá tôi cũng chỉ nghe được thôi, nhà thiết kế là Gia Bảo là một người cực kì giàu có và nổi tiếng nhưng lại là người đồng tính ”

-“Chị nghe được ở đâu chuyện này, nhà báo viết à?”

-“Không một người đủ đáng tin nói”

-“Tốt nhất chị đừng nghe linh tinh, quan trọng hơn nghe rồi đừng nói ra ngoài, cẩn thận lời nói thì tốt hơn”

Dứt lời Vương Hoàng đứng dậy chỉnh lại nơ đen trên áo rồi nói tiếp.

-“Tôi đi đây’

-“Bầy đặt nói người khác, tôi khuyên cậu bỏ nghề đóng giả này đi”

Mặc kệ Ngọc Phương nói Vương Hoàng không trả lời mà đi thẳng vào phía trong. Một người phụ nữ lắm điều nghe ở đâu được chuyện Gia Bảo là đồng tính rồi đi nói linh tinh.

-“Vương Hoàng”

Là Gia Bảo cậu nhìn thấy Vương Hoàng đi ngang qua rồi gọi.Vương Hoàng nhìn Gia Bảo thở dài.

-“Mình về được chưa?”

-“Sao cô độc quá à?’

-“Không phải”

Chưa kịp nói xong thì hai người bị ngắt lời bởi một câu hỏi từ người đàn ông lạ mặt tay cầm máy quay.

-“Cho hỏi anh Gia BẢo, người này(vừa nói vừa chĩa máy quay ra chỗ Vương Hoàng) có phải là người yêu tin đồn của anh không ạ”

Gia Bảo nhìn người đàn ông xa lạ đáp trả.

-“Ở đây không còn được phép ghi hình xin anh bỏ máy quay xuống, còn nữa đây là bạn tôi”

Vương Hoàng cảm thấy trong người nóng lên, cái gì mà là người yêu tin đồn lại còn đang quay nữa, hóa ra Gia Bảo nói đúng họ tưởng hai người đang có quan hệ yêu đương. Lại nhớ ra lúc ngồi ở gần hồ nước Vương Hoàng thấy mọi người nhìn cậu khác lạ, những lời nghe được be bé hóa ra nói về cậu. Bực tức với sự hiểu lầm Vương Hoàng định túm lấy người đàn ông lạ mặt thì bị cản lấy bởi Gia Bảo. Nhận thấy xung quanh mọi người đang hướng sự chú ý vào hai người và đang tiến lại gần, Gia Bảo trầm giọng.

-“Tôi yêu cầu anh rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ( rồi quay ra Vương Hoàng nói) đi thôi”

Gia Bảo phải kéo Vương Hoàng ra khỏi chỗ này nếu không sẽ có chuyện mất, Vương Hoàng tính cách nóng nảy lại không biết cách kiềm chế rất dễ bị kích động.

-“Đây là cách anh bảo vệ người tình của mình sao anh Gia Bảo”

Vừa nói dứt câu người đàn ông lạ mặt bị một bàn tay khỏe mạnh túm lấy cổ áo nhấc lên, đám đông thấy có chuyện bèn di chuyển lại gần hơn để xem, dĩ nhiên Ngọc Phương cũng không ngoại lệ lại gần để nghe ngóng. Cảnh tượng cô khó khăn chen chúc mới nhìn thấy được đó là Vương Hoàng đang túm cổ áo của một người đàn ông rồi nhấc lên, vẻ mặt tức giận nói to.

-“Nói gì hả”

Xung quanh bỗng bàn tán xôn xao những câu nói đại loại như.

-“Bảo vệ nhau đấy”

-“Chắc đúng là đồng tính thật”

-“Chắc đang nói lời yêu thì bị bắt gặp”

Vương Hoàng tức giận giơ nắm đấm lên thì Gia Bảo ngăn lại.

-“Dừng lại đi, cậu muốn mọi chuyện xấu đi à”

Mọi người đổ xô vào chỗ xảy ra chuyện càng ngày càng đông, Vương Hoàng tức giận nói.

-“Xấu đi thì sao”

Mặc kệ Gia Bảo can ngăn Vương Hoàng đấm cho người đàn ông cầm máy quay một đấm thật mạnh. Đám đông ồn ào xuất hiện cả tiếng la hét. Lúc này đây tất cả điện thoại máy ảnh máy quay đều làm việc hết công suất chụp ảnh, quay video, ghi hình.

-“Các người kì thị người đồng tính, gán ghép rồi đưa người khác lên báo làm trò mua vui cho mình. Đồng tính thì làm sao, đồng tính không phải con người à?”

-“Đừng nói nữa “

-“Cậu tránh ra, (đẩy Gia Bảo qua một bên rồi Vương Hoàng tiếp tục) đúng tôi với cậu ta là người đồng tính đấy thì sao nào, các người viết đi, xem các người viết được đến bao giờ? Nếu các người không viết được tôi sẽ bắt các người phải viết, các người đã nghe rõ chưa”

Gia Bảo bất lực nhìn Vương Hoàng ra hiệu cho mấy người đàn ông ở gần đó đưa Vương Hoàng đi, Vương Hoàng bị lôi đi càng tức giận hơn hét lớn.

-“Các người có biết động đến ai rồi không hả, chết tiệt…”

Cuối cùng thì tính nóng nảy của Vương Hoàng cũng đã làm lớn chuyện, Gia Bảo cũng bỏ đi ngay sau đó, đám nhà báo và phóng viên thì đúng là bắt được vàng vội vàng ra xe trở về viết bài đăng tin khi tin còn đang nóng.

Ngọc Phương đứng đó ngây người rồi suy nghĩ.“ Chả lẽ người Vương Hoàng đóng cặp ngày hôm nay chính là Gia Bảo. Nhưng đóng cặp cùng sao dám đánh người chứ. Trừ phi hai người họ là một cặp thật, vậy là chị Tâm nói đúng. Còn về phần Vương Hoàng thì bản năng nên mới xông lên bảo vệ người yêu và nhân lúc này công khai mối quan hệ với nhà thiết kế nổi tiếng để dành thân phận”

-“Đúng là thế rồi(Ngọc Phương thốt lên) thôi chết vậy mà trước đó không biết mình lại nói những chuyện không nên nói với tay đó, phải về thôi không nhỡ gặp lại mình cậu ta giết mình mất”.

Ngọc Phương gọi điện cho Tâm rồi bảo có việc nên về trước không tiếp tục buổi tiệc được.

30phút sau không còn một khách nào ở lại buổi tiệc tất cả đã ra về hết chỉ còn lại nhân viên và người dọn dẹp. Buổi tiệc đã bị phá hỏng và rất may trước đó phần biểu diễn thời trang diễn ra xuôn sẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play