– Vì tôi biết hôm nay cô lên sân khấu,lo cho cô nên mới đi.
– Nhưng nãy mày có bên tao đâu. Biết tao run lắm không hả con kia?
Mặt tôi méo xệch nhìn nó trách móc. Ấy vậy mà nó phá lên
cười, còn búng vào trán tôi đau điếng. Không được. Con này quá
lộng hành rồi
– Mày lúc nào cũng thế. Nhát mà cứ ham hố mấy vụ nổi bật hơn người. Rồi gặp rắc rối với mấy anh chàng thì đừng cầu
cứu tao.
– Thôi mà. Mày sẽ chẳng ác với tao thế đâu- tôi cười giã
lã, nũng nịu nó- Cơ mà ước chi tao có thể tự nhiên với người
lạ như cậu bạn kia, Thi nhỉ? Không chừng lúc đó tao thành
hot-girl ấy chứ?
– Con ảo tưởng. Người ta là hot-boy đấy. Cảnh nhiều người bu
quanh thế kia quen rồi. Giờ mày muốn tự nhiên như người ta, chỉ
cần tao đẩy mày ra đám mấy chàng là được chứ gì
Mới nghĩ đến xung quanh toàn người lạ tôi đã muốn khóc thét lên rồi. Cơ mà sao tôi chẳng biết anh chàng đó là ai nhỉ? Đây
lần đầu tiên tôi biết cậu ấy là học sinh chung trường với tôi
đấy! Như hiểu tôi đang nghĩ gì, Hiền Thi lắc đầu tặc lưỡi giải thích
– Hắn tên là Khánh Nam. Tháng nào hắn cũng cùng mày lên nhận top 10 khối* đó. Không nhận ra à?
– Không!
Tôi tỉnh bơ đáp lại. Thật sự tôi có để ý ai bao giờ đâu mà
biết. Dường như sự quê mùa của tôi chọc giận Thi hay sao ấy, nó cố tình lấy cái bím tóc của tôi ra trêu
– Hai lúa! Bây giờ mày không chỉ hai lúa bên trong mà ngay cả
ăn mặc cũng vậy à? Nghĩ sao vận áo dài trắng mà thắt bím hai bên vậy. Cô em ở dưới quê mới lên cho chị xin số được không?
– Quỷ sứ…
Tôi tru tréo lên rồi cả hai ngồi cười khanh khách. Chỉ khi ở
bên người thân quen, tính trẻ con của tôi lại bộc phát như thế
đấy. Thoảng nhiên, tôi có cảm giác lạ, kiểu như có người nhìn
mình chằm chằm ấy. Quay sang thì thấy ánh mắt cậu ta vẫn hướng về phía tôi. Khẽ nhún vai bình thản, tôi lại tiếp tục đùa
giỡn với Hiền Thi, chẳng mấy bận tâm. Với tính lãng trí của
mình, cái tên Khánh Nam kia nhanh chóng mờ nhạt trong tâm trí tôi
ngay khi buổi lễ kết thúc.