"I'm invisible, reason?"- Tôi vô hình, lý do ư? Khi mọi người không nhìn thấy tôi, bạn là người đầu tiên nhìn thấy và ở bên cạnh tôi, yêu bạn, thích bạn, không phải là tình cảm mù quáng nên tôi không hối hận khi dành cả thanh xuân của mình đặt riêng nơi bạn. Bạn thấy tôi phí tình cảm ư? Tôi có quyền quyết định Trái tim tôi hướng về ai.

And... I really love you!

Ngày 24 tháng 04 năm 2016. Sân bay quốc tế John F. Kennedy 06:00 AM

Chúng ta đang ở Mỹ? Yep, nói chính xác một chút là sắp di chuyển camera đến Manhattan?

"Thiên Yết Moscovitz, hey... mày xuống máy bay khi nào thế, sao không kêu tao ra đón hả?"

"Được 30 phút trước rồi. Về thôi."

Cậu con trai có mái tóc màu cỏ úa, vỗ vai thằng bạn mình, hai người bước ra khỏi sân bay tiến về phía chiếc Lexus IS250C mui trần màu trắng đậu sẵn gần lối ra.

"Sư Tử Leo, mày lại đổi xe à?"

"Yep"

Vừa trả lời Thiên Yết, cậu con trai tóc bạch kim trong bộ đồ đơn giản là áo phông màu cà phê sữa và quần Jeans rách ngắn tới đầu gối phối hợp cùng đôi giày thể thao năng động màu xanh lá như thói quen không thích dùng tay mở cửa xe mà nhảy vọt cả người vào trong. Một động tác khá linh hoạt, và như đúng kế hoạch cậu ta đã ngồi yên vị trước vô lăng.

Bên ngoài xe, Thiên Yết Moscovitz cũng vừa vặn quăng đống hành lý du lịch nặng gần 50kg vào ghế sau. Cậu vò nhẹ đám tóc hơi vương mồ hôi của mình, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế ngay cạnh Sư Tử.

Thiên Yết tháo hờ hai khuy áo đầu tiên của cái sơ mi trắng cậu đang mặc, cậu nhắm mắt, tận hưởng mùi vị không khí trong lành đã lâu không được cảm nhận. Chiếc Lexus IS250C khởi động, khóe miệng Thiên Yết cong nhẹ lên một đường như thực như hư.

"Này, con gái Việt Nam đẹp không? Tao thấy mấy đứa trường mình suốt ngày chạy sang trường Albert Einstein để có cơ hội tán tỉnh mấy con bé người Việt Nam du học ở đó ớ."

"Trời... từ khi nào tụi nó không thích mấy cô nàng mặc bikini lướt sóng ngoài biển thế?"

"Đổi gió chăng? Ha ha, mà về nhà tao ở à?"

"Nếu chú muốn, anh đây sẵn sàng dâng hiến."

"Shit, thằng điên này."- Sư Tử cười lớn, tăng tốc độ đột ngột khiến chiếc Lexus lao nhanh trên đường lớn tựa cơn gió, chiếc Lexus chẳng mấy chốc hòa mình vào đường phố rộng lớn ở Manhattan rồi mất bóng.

Nhà Sư Tử là một căn biệt thự gỗ nhỏ, không nằm ở giữa trung tâm Manhattan mà tách biệt gần như hoàn toàn với Thế Giới. Cậu ta bằng tuổi với Thiên Yết Moscovitz, hai người đang học năm nhất đại học, lý do ra ở riêng là bởi vì... tất cả những đứa trẻ từ nhỏ sống tại nước Mỹ này, 100% đều muốn thoát khỏi sự khống chế của bố mẹ, tất cả đều thích tự lập, không muốn đời sống riêng tư của mình bị quấy rầy, khác với Việt Nam... đến khi trưởng thành lập gia đình rồi bố mẹ vẫn phải vất vả nuôi tụi nó. Chính vì vậy nên, Sư Tử và Thiên Yết sẽ có phần trưởng thành hơn so với hầu hết đám thanh thiếu niên cùng tuổi - quốc tịch Việt Nam.

Ở Việt Nam, khi con cái họ đủ 18 tuổi vẫn còn lo lắng, không muốn con va chạm với xã hội vì sợ con vấp ngã, bên Mỹ, bố mẹ có khi khuyến khích con mình ra ở riêng. Khoảng cách, chính là điều nói lên tất cả, nó khiến cho du học sinh Việt Nam cảm thấy muốn phá vỡ bức tường ngột ngạt quy củ truyền thống khi đối diện với một cậu bạn nước ngoài chẳng hạn?

Biệt thự Leo Shelton. 07:40 AM.

Sư Tử trong lúc đi cất chiếc Lexus vào gara dưới tầng hầm thì Thiên Yết đã nhanh chóng kéo đống hành lý lên tới tầng hai - nơi mà anh chàng hay chọn làm phòng riêng của mình từ khi ra ngoài sống tự lập.

Điện thoại nhét trong vali vừa lúc Thiên Yết định mở ra lấy đồ sắp xếp vào tủ quần áo rung lên những hồi nhẹ. Không cần nhìn cậu cũng biết là ai gọi lúc này, khóe miệng khẽ nâng lên một chút rồi lại trở về như thường.

"Mrs. Amelia Moscovitz? Có chuyện gì thế?"

"Mẹ nhớ con trai, không được gọi à?"

"Ể, con vừa xuống máy bay. Đang ở nhà thằng Sư Tử Leo, khoảng 27 tháng 04 này sẽ nhập học vào D.E Schools (Daniel Einstein Schools). Đừng lo lắng. Khi nào ổn định việc học con sẽ về thăm nhà. Ok?"

"Yep, vậy cũng được. Yêu con, Mr. Moscovitz."

"Me too!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~**********~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Seoul / Hàn Quốc. 19:40 PM. Ngày 24 tháng 04 năm 2016.

"Hey... Song Tử, tôi muốn đi vệ sinh. Dậy đi, chỉ tôi nhà vệ sinh."

Kim Ngưu ôm bụng, lê lết ra ngoài phòng khách, chân đá đá vào ghế sofa với ý muốn đánh thức cái tên con trai Trịnh Song Tử đang ngủ gục trên ghế dậy. Nhà vệ sinh, điều cô nàng cần nhất bây giờ là được giải quyết cái vấn đề sinh lý chết tiệt đang hành hạ cô. Phượng Kim Ngưu từ lúc xuống sân bay tới giờ, nhét vào bụng có hai tô mì rồi trốn lên phòng đọc sách, soạn chút đồ xem bản thân có mang thiếu thứ gì hay không, cũng một ngày rồi chưa đi "tè" thế nên bây giờ mới gấp rút đánh thức con mèo lười đang ngủ gục trên sofa. Trời đất ạ, tên Song Tử kia còn ngủ trong lúc đang xem phim nữa, thật không biết tiết kiệm điện, mà chẳng hiểu anh chàng này có nghe hiểu tiếng Việt rõ ràng hay không. Thôi, dẹp lẹ... với Trịnh Song Tử thì phải dùng ngôn ngữ chung của Thế Giới là tiếng Anh mới đúng.

"Song Tử, Gemini, wake up. Come on, wake up.... Where is the bathroom? Please, get up."

"Hử... bathroom?"

"Yes."- Look the time, nhìn xem mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ như heo vậy cơ chứ?

Dụi dụi mắt khi bị làm phiền, Trịnh Song Tử lười nhác nhìn cái cô nàng đang chưng bộ mặt cau có trước mặt giống như... khỉ vừa bị nhét một đùm ớt vào miệng, nhăn nhó thế kia là sao? Cậu cũng biết là cô gọi nhưng lại thích xem phản ứng cuống lên của Phượng Kim Ngưu trông ra sao, lúc đấy cái đầu còn bật ra hai từ: "How cute!" khi thấy cô nàng vừa ôm bụng, vừa đá chân vào thành ghế sofa mặt thì đỏ lên vì tức giận khi không làm cách nào để đánh thức cậu dậy. Thật là một khoảnh khắc hiếm hoi chăng?

"Where is the bathroom?"- Thấy Song Tử vẫn còn vẻ mặt ngơ ngơ khó hiểu, Kim Ngưu lập tức nhấn mạnh thêm một câu, hai chân mày cau chặt như đang cố kiềm chế cơn tức giận.

"Đi thẳng ra tới gần cầu thang thì rẽ trái. Ngay sát phòng chứa đồ là chỗ cô cần tìm ớ."

"Cảm ơn."

Kim Ngưu lập tức dùng tốc độ tối đa phóng đi theo địa chỉ hướng dẫn của Trịnh Song Tử. Trời ạ, nhà vệ sinh có cần loằng ngoằng như thế không, làm người khác có cảm giác muốn giết người tới nơi vì rắc rối.

Còn hai ngày nữa ở chung với cậu ta thôi, theo tình hình trinh thám thì còn phải dùng tới bốn gói mì và nhốt mình trên phòng hai ngày. Phượng Kim Ngưu là kiểu người chuộng đơn giản, không thích làm quá vấn đề sinh hoạt cá nhân của mình lên trên khiến cho người khác phải khó chịu. Nhường nhịn được bao nhiêu thì sẽ nhường, tranh đấu với người khác tuy rằng lúc đầu cũng khá thú vị nhưng chẳng phải rất ngu ngốc ư? Tốt nhất là mặc kệ người ta tranh giành, Kim Ngưu ghét ồn ào, náo nhiệt và hung hãn quá không phù hợp với kiểu người của cô. Chính vì thế cho nên cô nàng mới quyết tâm học để nhận học bổng ở D.E Schools. Vì nghe nói ở Mỹ mọi người rất tôn trọng quyền bình đẳng, nếu mua đồ... ở Việt Nam là chen lấn (Kim Ngưu toàn nhường người ta đi trước cuối cùng đến lượt mình thì hết) còn bên Mỹ không có chuyện chen lấn đâu, xếp hàng theo thứ tự. Ai đến trước được hưởng trước, thật sự khá công bằng, một nơi thích hợp cho con người vốn chậm chạp và Calm Down (Bình tĩnh) như Kim Ngưu.

Song Tử ngồi ở phòng khách, nhìn theo cái bóng của Kim Ngưu cho tới khi khuất dạng sau cánh cửa. Tự nhiên thấy bản thân quá vô trách nhiệm, nhận lời thầy hiệu trưởng rằng sẽ quan tâm cái cô nhóc kia cho đến khi cả hai lên máy bay sang Mỹ. Vậy mà cho con gái nhà người ta nhịn đói, ăn mì gói rồi ở trong phòng tự kỷ cả ngày. Cậu độc ác quá hở? Thôi được rồi, lâu lâu làm việc thiện, ngày mai đưa cô du học sinh Việt Nam "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play