Ngoại truyện 2: [Kim Ngưu và Xử Nữ] Khi hội chứng Lima gặp hội chứng Stockholm?
[Xử Nữ Swift]
Hội chứng Lima là gì? Bác quản gia già có lần share cho tôi một bài viết nói về hội chứng này. Kẻ bắt cóc phải lòng con tin và rồi yêu quý và bị con tin cảm hóa. Thật buồn cười, tôi cũng từng bắt cóc em - Phượng Kim Ngưu nhưng tôi chẳng nghĩ ra lý do nào để giải thích rằng liệu tôi có mắc hội chứng Lima hay không.
Tôi nhớ ánh mắt sợ hãi ấy của em, bóng dáng nhỏ bé mò mẫm giữa đêm tối chỉ để chạy trốn khỏi tôi. Tôi đứng trên tầng, quan sát em, cô gái nhỏ bé thi thoảng vấp ngã vào thứ vật dụng đã cũ, đầy bụi bẩn chẳng ai động đến lâu năm. Phượng Kim Ngưu, trước đây đã từng nói rằng có tôi bên cạnh em sẽ không cảm thấy sợ bóng tối nữa, chỉ cần tôi nhìn đường rồi nắm chặt tay em đi... vậy là có thể ở cạnh nhau, ngắm nhìn, chinh phục cả Thế Giới này rồi. Thế mà giây phút tôi bắt em về đây, trên cái xe cũ lâu ngày không sử dụng, em dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn tôi, thân người run lên sợ hãi giống như ngay lúc tôi chạm vào người em... có thể khiến em bị đau và tan ra vậy. Tôi hận thời gian, quãng thời gian tôi không tìm thấy em để rồi chính nó là khoảng cách làm em và tôi tách biệt.
Tôi - một tên ngốc mắc hội chứng Lima, thích em, một Thiên Thần đi bằng đôi chân trần trong đêm tối, cánh tay nhỏ bé bấu chặt vào vạt áo, dưới ánh trăng mờ từng làn gió nhẹ thổi qua khung cửa gỗ làm em cảm thấy lạnh lẽo. Rất muốn chạy tới ngay cạnh em, nhưng tôi bất lực đứng lặng ở một góc tối, quan sát em... bởi tôi biết Phượng Kim Ngưu sợ hãi mình, thế giới của tôi muốn trốn chạy khỏi tôi, lần một, lần hai vẫn chỉ câu nói: "Thả tôi ra." mà khiến lồng ngực tôi tựa như bị ngàn mũi tên xuyên qua cùng lúc. Đau lắm, tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ làm hại em, dù là bất cứ phương diện gì, vậy mà em chẳng bao giờ chịu hiểu điều ấy, từng chút một vẫn luôn tìm cách tránh mặt tôi, chạy thoát khỏi tôi.
Tôi luôn tự hỏi, một câu hỏi ngốc nghếch. Phượng Kim Ngưu - em sợ tôi tới mức nào? Tôi luôn đáng sợ trong mắt em như vậy ư? Thế thì làm cách nào để tôi mất đi nét đáng sợ ấy khi đứng trước em đây? Tôi im lặng, vì tôi chẳng biết diễn đạt gì cả, bởi vì kỳ tích của tôi chỉ có em mới làm được, im lặng không phải là không biết nói... mà là chẳng biết khi dùng ngôn ngữ giao tiếp của con người rồi, có phải em lại coi nó là những lời ngụy biện như lúc chúng ta còn nhỏ, những lời nói giả dối mà con người vẫn thường dùng.
Ngày hôm ấy, tôi ngồi đàn một bản nhạc mà hồi còn nhỏ chúng ta vẫn thường nghe... bài nhạc chết chóc, Gloomy Sunday... ca khúc sát nhân ư? Nó giống như tâm trạng của tôi từng ngày, từng ngày tại biệt thự cổ quái này. Hôm nào cũng ngồi đợi một thứ gì đó mà đã quá lâu rồi không còn nhớ nữa, bên khung cửa sổ, nhìn về phía chân trời, cho tới một ngày em đến. Ngày nắng chói lòa khóe mắt tôi, em đứng đó, nụ cười khiến tôi xao xuyến, bồi hồi không thôi. Em tựa tia nắng ban mai rực rỡ khiến cho một kẻ đã quen sống trong tăm tối như tôi bừng tỉnh, muốn cùng em khám phá thế giới ngoài kia, không muốn cứ ngồi bâng khuâng bên khung cửa sổ nữa. Tôi cũng muốn chạm tay vào nắng, muốn mưa xóa nhòa lệ cay ở mắt, muốn gió lùa qua tóc tôi mỗi khi tôi mệt, nhưng đổi lại không có những điều ấy mà chỉ có em bên cạnh, tôi đồng ý.
Trong bóng tối, tôi sẽ là ngôi sao Bắc Đẩu, chỉ đường cho em khỏi vấp ngã, bảo vệ em bởi những thứ đáng sợ em hay nhắc tới như là ma quỷ... hay người xấu.
Dưới nắng mặt trời, tôi chỉ cần ngồi im một chỗ, em sẽ giúp tôi nhìn thế giới bằng những gì em cảm nhận được, giúp tôi đi vững trên đôi chân của mình, cùng em khám phá thế giới rộng lớn kia.
Nếu tôi là ác quỷ, mang khuôn mặt đáng sợ... thì em sẽ đóng vai Thiên Sứ đưa tay cứu vớt một linh hồn nhuốm đầy tội lỗi như tôi đây. Chúng ta cùng nhau đóng nốt phân đoạn của bộ phim ấy, kịch bản chúng ta cùng đọc, cùng diễn... kết thúc phim, còn lại gì không, tôi muốn còn em và tôi trong bộ phim mới.
"Bố mẹ sẽ tới đón con Xử Nữ à. Đợi bố mẹ chút thôi."
Câu nói ấy hơn hai mươi năm qua có một thằng nhóc vẫn sống trong căn biệt thự bẩn thỉu kia, ngày ngày chờ đợi rồi nhận ra... chỉ là giả dối thôi. Vì thế, do quá đơn độc mà muốn tìm kiếm yêu thương của người con gái tên Phượng Kim Ngưu. Bắt cóc cô ấy ngay từ đầu đã là sai ư?
[Phượng Kim Ngưu]
Hội chứng Stockholm? Tôi không biết rõ về nó, người ta bảo rằng nạn nhân của những vụ bắt cóc, cứ nghĩ mạng sống của mình chỉ còn thuộc về tên sát nhân kia, vì thế mà khi được tên sát nhân cho ăn, cho uống hay quan tâm... sẽ nghĩ tên ấy chính là chúa trời, có quyền quyết định mạng sống của mình hơn ai khác. Sẽ bảo vệ kẻ bắt cóc ấy trước mặt của công lý, hội chứng Stockholm hình thành. Người bị bắt cóc, đem lòng yêu mến kẻ bắt cóc mình, có thiện cảm tốt với tên ấy... hờ, ngay từ đầu tôi cũng chẳng biết bản thân lại mắc hội chứng này đấy. Chỉ thấy khi thoát ra ngoài căn biệt thự ẩm móc cổ quái kia, có gì đó thay đổi trong tôi.
Tôi cảm nhận rõ mình muốn gì, nghĩ gì về kẻ có vết sẹo mờ trên mặt kia, tên ngốc bị câm ấy thật đáng thương, tại sao cứ nhốt mình ở nơi tồi tệ như vậy nhỉ, tôi muốn giúp hắn ra ngoài nhìn ánh sáng, cảm nhận cuộc sống của nơi gọi là Thiên Đường của thế giới này.
Nói tôi bị khùng cũng được, trước giờ tôi luôn được nhìn nhận là một đứa trẻ tràn ngập mâu thuẫn. Tôi có thể sẽ rất ghét người này nhưng lại làm được việc nực cười nhất thế kỷ... đó là mỉm cười thân thiện và giống như rất quý mến người đó không bằng. Tôi chẳng rõ mình mắc chứng gì nữa... chỉ biết diễn xuất của tôi tệ, chẳng qua người ta không nhận ra bộ mặt thứ hai được che giấu quá hoàn hảo của tôi, thừa nhận nhé... tôi không phải Công Chúa ngốc nghếch trong mấy câu chuyện cổ tích, tôi là tôi hoặc một bà Phù Thủy có trái tim lạnh lẽo bị ám phép, sống cô quạnh nơi rừng thiêng nước độc và luôn bị gán cái mác người xấu, Phù Thủy chỉ biết tranh giành Hoàng Tử với Công Chúa. Hừm, sai rồi, thật ra Phù Thủy cũng biết yêu mà, chỉ là trách nhiệm của nàng ấy với đồng loại của mình quá lớn. Nhân vật phụ luôn có cái kết thật thảm hại... nhưng thà như thế còn hơn, chỉ trải qua sóng gió một lần rồi lặng lẽ biến mất trong câu chuyện cổ tích và người ta nhìn nàng bằng ánh mắt căm hận.
Tôi nhìn cái cách tên bắt cóc - Xử Nữ ngồi phịch xuống sàn nhà, bất lực hay bỏ cuộc cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết rằng trên đời này ai mà phân biệt được đúng - sai, thiện - ác hay chính phái - tà phái cơ chứ, chỉ biết rằng lúc ấy tôi rất muốn ôm hắn vào lòng, vỗ về kẻ đơn độc ấy. Hắn đáng thương hơn đáng sợ... sau này cũng chỉ vì hội chứng tôi không phân biệt rõ ràng được là Stockholm mà vòng quay số phận của tôi - mụ Phù Thủy độc ác lại tiếp tục quanh tròn một vòng lớn, phí thời gian cũng được, chỉ thấy tuổi trẻ cần bước qua nhiều thăng trầm mới trưởng thành hơn.
P/s: Tự nhiên mụ Linh Yunki lại bị lười, cho phần phiên ngoại ra trước, mai đăng=)))
By: Linh Yunki's Story.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT