Thì ra boss của game lại chính là hội trưởng hội Sky. Sau khi giết đc ông ta coi như là win game nên có lẽ nhỏ ms đc tỉnh dậy trong thế giới thực- Đấy, chuyện là vậy đấy_ Nhỏ nằm ở trên giường kể cho nhỏ bạn thân nghe về những gì xảy ra ở trong game
- Oa thì ra là có cái anh đẹp trai, lạnh lùng và vô cùng ngầu đến cứu bà đó hả?_ Nhỏ bạn thân vừa nghe nhỏ kể vừa nhắm mắt mơ mộng
Haizz, h nghĩ lại đúng là anh ta cx hơi đẹp trai, hơi ngầu còn lạnh lùng thì đúng tuyệt đối. Nhưng ko thể đc. Nhỏ lắc đầu quầy quậy, ko đc nghĩ đến anh ta. Game là game, đời thực là đời thực
Còn đứa bạn thân này, nhất định phải trị
Nhỏ cx làm điệu bộ y hệt con Mai- bạn thân nhỏ, chắp tay lên trời ra dáng đang cầu nguyện:
- Ông trời ơi, tại sao người lại gửi 1 người vừa ham ngủ, vừa ham ăn lại vừa hám zai đến làm bạn với con vậy?
Con Trang nghe nhỏ giễu cợt, vội quay sang chí choé ngay vs nhỏ:
- Dám nói tui là con heo. bà chết đi
- Ê ê, ai nói bà là heo bao giờ
- Bà bảo ham ăn, ham ngủ ko là heo thì là gì?
- Hí hí_ nhỏ cười nguy hiểm_ Tự bồ nhận à nha, tui đâu nói bồ là heo
Đã 2 tuần kể từ khi nhỏ xuất viện. Quay trở lại thế giới thực, 1 thế giới ko có chiến trang, giết chóc, cuộc sống của nhỏ lại trở về quỹ đạo ban đầu
SAO đã bị đóng cửa. Mặc dù game đã được giải nhưng hơn phân nửa số người chơi đã ko thể tỉnh dậy được nữa. Mà kể ra nhỏ cũng lạ thật. Lúc ở trong game lại muốn ra ngoài đời thực. Lúc ở đây rồi lại nhớ đến cảm giác trong game. Nhỏ quả thực là con người yếu đuối, rất yếu đuối là đằng khác. Và bỗng dưng lại nhớ đến anh ta, ko biết anh ta còn sống hay đã chết?
- Tiểu thư, phu nhân và lão gia đang chờ người xuống ăn cơm tối
Tiếng người giúp việc vang lên sau cánh cửa. nhỏ lại thở dài nhưng vẫn nói vọng ra:
- Được rồi, ngươi lui ra đi
Haizz, nó lại đến nữa. Nhỏ đứng lên chuẩn bị mặc quần áo xuống ăn tối. Đối diện với 2 người đó, khó khăn hơn cả cái chết
- Nhi à, dì đã tìm cho con một ngôi trường rất tốt. Đảm bảo là con rất thích
Nhỏ vẫn tiếp tục ăn, bình tĩnh. Không thèm đặt nửa câu nói của người kia vào tai của mình. Thong thả và im lặng
Ba của nhỏ thấy thế, nhìn vào người vợ đang xị mặt của mình, tiếp lời:
- Đúng rồi đó, Nhi. Dì và ba cũng chỉ muốn tốt cho con thôi
Nhỏ vẫn tiếp tục im lặng
Bây giờ thì đến lượt con Oanh- con của dì nó xen vào nói;
- Chị hai à, em thấy 2 năm qua chị bỏ lỡ nhiều thứ lắm rồi đấy. h làm lại vẫn còn kịp đấy ạ
Lại là cái con nhỏ đáng ghét đó. Nhỏ cảm thấy rất tức giận, nhưng vẫn ko nói năng gì cả. 10 năm nay, việc này trở nên quá quen thuộc đối với nhỏ. Một bữa ăn tối sặc mùi giả tạo
- Cạch.....
Nhỏ buông bát đũa xuống rồi đứng dậy, định đi về phòng
- Đứng lại
Ba nhỏ tức giận, nhìn về phía nhỏ quát
- Mày, dì nói suốt nãy giờ mà mày ko nghe thấy gì sao? Đến chào hỏi cũng không có. Mày trở nên như vậy từ bao giờ thế hả?
- Anh, đừng giận. Con nó còn nhỏ_ Dì Hoa lên tiếng an ủi chồng
- Con sẽ không học ở cái trường đó đâu. Chính phủ đã mở 1 trường dành riêng cho những học sinh SAO, tôi sẽ vào học ở đó
- Toàn là mấy cái lũ suốt ngày đâm đâm chém chém, mày học ở đó để làm gì hả?
- Con cũng là 1 đứa thích đâm đâm chém chém như ba nói đấy
- Mày...Đứng lại........
Nhỏ chạy nhanh về phòng, đóng sập cửa lại
10 năm nay, từ khi mẹ mất, nhỏ chưa lúc nào cảm thấy như trở về với gia đình của mình. Lúc nào cũng là tức giận, rồi bỏ đi. Nhớ hồi đầu ba dẫn bà ta về nhà cùng với cái con bé đáng ghét đó, hầu như ngày nào nhỏ cũng khóc. h thì đỡ hơn rồi. Người ta nói rằng thời gian có thể xoá đi những vết thương, riêng nhỏ thời gian càng làm cho vết thương âm ỉ hơn