Một ngày mới lại đến. Ngôi trường THPT Thanh Đằng nằm im lìm trên một mảnh đất rộng ở khu ngoại ô phía Tây thành phố. Thanh Đằng là một ngôi trường dân lập nổi tiếng thu hút khá nhiều học sinh theo học. Số lượng học sinh vào Thanh Đằng mỗi năm đều tăng lên đến con số đáng kể. Điều cơ bản để vào Thanh Đằng trước hết là phải có bằng giỏi cấp trung học, tiếp đó là phải tự mình chọn một môn học yêu thích để thi vào.
Với Hạ Thiên Di cũng vậy, sở dĩ cấp hai, nó là một học sinh rất ưu tú, nổi tiếng chăm ngoan, lễ phép ở trường. Môn học ưa thích của nó là Ngữ Văn, nó gần như đạt số điểm tuyệt đối khi chọn môn học này để thi vào trường. Những năm trung học, nó là đứa có tổng số điểm trung bình môn cao nhất lớp và là đứa có phẩy văn cao nhất trường. Năm cuối cấp trung học, nó đạt giải nhất môn Ngữ Văn toàn huyện. Cả trường ai cũng đều khâm phục, nể nang và biết đến cái tên "Hạ Thiên Di" của nó như một điều kì diệu.
Nhưng mà những năm tháng đó phút chốc bị lãng quên nhanh chóng khi nó đặt chân vào ngôi trường nổi tiếng Thanh Đằng. Một ngôi trường mà không phải ai muốn là cũng có thể vào được. Nó trở thành bù nhìn trong trường, nói đúng hơn là người tàng hình trong lớp. Bạn bè trong lớp thậm chí nó còn chẳng nhớ rõ tên, đừng nói đến chuyện có thân quen nổi với ai không.
Giờ giải lao.
Nó nằm ườn xuống, ngáp ngắn, thở dài trên chiếc bàn học.
Trong lớp lúc này là một khoảng không gian náo nhiệt, đám con gái cười đùa, tám đủ thứ chuyện, mấy thằng con trai lại khoái trí cắm đầu vào mấy bộ phim ma thái đang gây hot trên mạng. Riêng cậu, ngồi ôm cái điện thoại cười tủm tỉm từ sáng đến giờ, nó nhăn mày khó hiểu cái nụ cười ấy rốt cuộc là có hàm ý gì?
"Thật ra là mấy hôm nay mày đã ăn nhầm phải thứ gì!"- Nó nói, gương mặt không chút sắc thái, nhăm nhăm nhìn chằm chằm cậu dò hỏi.
"Hả?"- Cậu hỏi ngược lại trước câu thẩm vấn bất ngờ của nó
"Khai mau... Có cái gì trong cái điện thoại này hả?"- Nó vừa hăm dọa, vừa dật lấy cái điện thoại trong tay cậu một cách trơ trẽn >0
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT