Gió mãi trôi…Lòng người khó đoán… Cây muốn lặng…Mà gió chẳng ngừng…
“ Khả Băng…đồ ngốc như em sao lại hay làm tôi đau lòng thế này? Tên em là Băng…nhưng thật ấm áp! “ một viên đá nước khả ái” hay đúng hơn là viên kẹo ngọt. Rất nhiều người muốn ăn, rất nhiều người muốn nếm thử, dù bề ngoài không nổi bật, nhưng khi vị ngọt đã lan tỏa trong cổ họng ..thì mọi thứ dường như tan biến. Vị ngọt khó nắm bắt. Nhưng tôi chỉ muốn nó là của riêng mình…cũng như em!”
“ Vũ Ngọc Khả Băng…cô em họ đáng chết! em quá đáng lắm, 10 năm trước…ngay lần gặp đầu tiên ấy, tôi đã phải lòng em rồi, em có biết không? Tôi hận không thể giết chết cái danh anh em họ. 10 năm trước là tôi đến sau, sau người ấy. nhưng 10 năm sau, nhất định, đã gặp và nhận ra em thì đừng hòng em thoát khỏi tôi. Khả Băng! Nhất định em phải là của tôi.”
“ Là tình yêu sao? Thứ vị mà tình yêu mang đến là đây sao? Ngọt ở đầu lưỡi và đắng ở cổ họng. rốt cuộc Sau bao nhiêu chuyện xảy ra…tôi nên “ khả ái” hay nên “ băng lãnh” đây? Nên quên anh..hay tiếp tục chờ đây?” Đã 10 năm kể từ ngày đó…và 20 năm từ giây phút ấy…định mệnh đã chia cắt chúng ta. Tạo nên một vòng xoáy số phận khó thoát. Tất thảy những con người anh tuấn, tài giỏi đến đâu cũng không nằm ngoài hai chữ “ định mệnh”. Và vòng xoáy định mệnh sẽ dẫn dắt chúng ta đến đâu? Hãy để thời gian trả lời…đừng cố chống chế làm gì...