"Tâm Như, cảm ơn em đã đưa Điền đến bệnh viện!"

"Không có gì đâu! Ai gặp phải chuyện này cũng làm như vậy thôi!"

"Ừzm...em... dạo này có khỏe không?"

"Rất tốt! Ít ra không bận tâm đến ai!"

Nhận ra ý châm chọc trong lời nói Tâm Như, Diệp Hưng không nói thêm gì nữa. Chỉ là, vẫn muốn mở miệng hỏi thăm về Ly Nhi.

"Còn...Ly Nhi?"

Tâm Như hơi ngẩn ra. Vốn là định khi Ly Nhi tập nói, chị sẽ dạy con bé gọi mẹ đầu tiên. Ai ngờ lại không phải, chỉ suốt ngày bập bẹ "ba", "ba".

"Con bé sống với tôi vô cùng tốt! Anh không cần bận tâm!"

"Ừzm..."

"Nếu như không còn gì nữa thì tôi về đây! Bác sĩ nói Điền chỉ bị suy nhược cơ thể nên mới ngất xỉu, anh nên chú ý thời gian lo cho cô bé! Còn nữa, con gái đang tuổi lớn, phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng mới được".

"Anh biết rồi! Cảm ơn em!"

"Vậy thì tôi về trước!"

Diệp Hưng không biết nói tạm biệt thế nào, chỉ biết nhìn theo bóng lưng Tâm Như đi khuất dần.

Anh lắc đầu cười khổ.

"Anh..."

"Điền! Em ra đây làm gì? Sức khỏe em không tốt mà!"

"Em không sao! Em muốn về nhà! Anh cho em xuất viện đi!"

"Không được!"

"Em chỉ ngủ không đủ giấc nên mới ngất, anh không cần lo lắng. Với lại, em không thích mùi bệnh viện!"

Diệp Hưng bị ánh mắt tha thiết của cô làm mềm lòng. Đành phải gật đầu đi làm thủ tục xuất viện.

Đưa Diệp Điền về nhà, Diệp Hưng định xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc cô một thời gian, nhưng Diệp Điền một mực không chịu. Cô biết làm bác sĩ là lí tưởng của anh, không nên vì cô mà ảnh hưởng.

Tập đoàn Kiến Hòa.

"Diệp Trung! Diệp Trung!"

"À... Tổng giám đốc gọi tôi?"

"Không gọi cậu thì gọi ai? Sao vậy? Cả ngày hôm nay cứ như người mất hồn, cả tài liệu công trình xây dựng cũng đưa nhầm cho tôi. Cậu có sao không vậy?"

"Không sao! Tổng giám đốc không cần lo! Tôi ổn!"

"Thiệt tình! Trợ lí như cậu làm việc vốn rất tốt. Tôi còn định đề bạt cậu vào chức vụ phó giám đốc nữa, cậu đừng làm tôi thất vọng đó!"

"Vâng! Cảm ơn anh! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"

"Vậy tốt! Ráng lên!"

Vị tổng giám đốc vỗ vỗ vai Diệp Trung. Anh ta là một lãnh đạo xuất sắc, đặc biệt coi trọng Diệp Trung. Hơn nữa, tập đoàn xây dựng Kiến Hòa là một tập đoàn lớn nhất nước, thế lực tài chính và chính trị cũng rất lớn. Đây cũng là cơ hội để thăng tiến lớn.

Diệp Trung hút một điếu thuốc, khói tỏa ra trong phòng làm việc.

Căn bản là không có tâm tư giải quyết chuyện gì. Trong đầu Diệp Trung chỉ hiện ra hình ảnh của Diệp Điền.

Diệp Điền!

Diệp Điền!

Tại sao cô lại xuất hiện chứ?

Thứ hai.

Diệp Điền cầm bút vẽ nghoệc ngoạc trên giấy. Tâm hồn cô treo ngược cành cây, không rảnh để ý đến xung quanh bọn con gái đang hò hét.

Thường thì khi con gái la hét chỉ có một nguyên nhân.

Lâm Hàn!

"Diệp Điền!"

"..."

"Này, Diệp Điền!"

"Hả...?"

"Cậu làm sao vậy? Cứ như cái xác không hồn!"

"Tôi nào có..."

"Còn nói không có! Rõ ràng cậu vẽ vẽ viết viết gì trên giấy mà mắt thì nhìn đi chỗ khác! Diệp Trung? Cậu viết tên ai vậy?"

Diệp Điền không ngờ trong lúc vô ý vô thức lại viết ra cái tên này lên giấy. Lâm Hàn nhìn khó hiểu.

"Đó là ai vậy?"

"Không liên quan tới cậu!"

"Này! Cậu đi đâu vậy?". Lâm Hàn thấy Diệp Điền ôm tập đứng lên thì vội vội vàng vàng đuổi theo. Hoàn toàn làm ngơ lũ con gái làm chuyện vặt rảnh hò hét xung quanh.

"Diệp Điền!"

"..."

"Diệp Điền!"

"..."

"Diệp..."

"Đừng có bám theo tôi!". Ngữ điệu của Diệp Điền lộ vẻ khó chịu.

"Cậu ghét tôi lắm sao?"

"Tôi không biết!"

"Vậy cậu có thích tôi không?". Lâm Hàn cười cười.

"Không!"

"Sao vậy?"

"Không biết!"

Danh hiệu hoàng tử của Lâm Hàn không phải là bịa đặt. Không ngờ lại có ngày bị con gái từ chối mà vẫn mặt dày bám theo. Cậu thừa nhận rằng cô gái này rất đặc biệt đối với cậu.

"Cậu không thể xem tôi như một người bạn hay sao? Chí ít là thế!"

Diệp Điền dừng bước, môi khẽ mấp máy: "Bạn... là thế nào?"

"Bạn là cùng học, cùng chơi, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn, cùng giúp đỡ nhau!"

"Tôi không có bạn!"

"Vậy thì hãy để tôi làm người bạn đầu tiên của cậu!"

Lâm Hàn tỏ vẻ nhắc nịch. Cậu ta thực sự dai như đỉa, cứ một mực bám lấy cô không buông. Nhưng Lâm Hàn theo cô thì có lẽ không phải là người xấu. Ít ra cậy ta đơn thuần, vui buồn đều móc ra bên ngoài hết.

Diệp Điền đành mặc kệ cậu ta muốn bám thì cứ bám, muốn thích thì cứ thích.

Lâu dần, Lâm Hàn xem ra rất kiên nhẫn. Giống như keo dính chuột dính lấy cô. Diệp Điền mặc kệ. Lúc tập đàn thì cậu ta luôn ngồi chò hỏ bên cạnh, nghe xong lần nào cũng vỗ tay khen hay. Diệp Điền phát hiện Lâm Hàn không phải tính khí công tử như người ta nói, cậu ta học giỏi bằng chính năng lực thực sự của mình. Nói chuyện đều rất thoải mái, bí mật cả mười mấy năm trời đều kể cho cô nghe không thấy đỏ mặt.

Quả thật là người đơn giản!

Nhưng chỉ tội cái tính cố chấp.

"Dạo này thấy Lâm Hàn bám theo em như hình với bóng nhỉ?"

"Thầy muốn nói gì?"

"Không có gì cả. Chỉ là thấy thắc mắc thôi! Người như em mà cũng thu hút hotboy!"

Thầy Danh ngồi cùng với cô trong thư viện. Trong lúc cô vắt óc suy nghĩ thì thầy lại lôi chủ đề bàn tán.

"Móc méo là sở thích của thầy sao?"

"Nào có! Chỉ là đang quan tâm em thôi!"

Diệp Điền không nói gì, im lặng làm bài. Thầy Danh dường như không có ý định buông tha cho cô, mồm liên tục luyên thuyên: "Nói mới nhớ, mấy hôm nay em bị gì vậy, học trong lớp tôi luôn thấy em thẩn thờ nhìn ra cửa sổ. Có chuyện gì sao?"

"Không có!"

"Đừng có giấu! Tôi biết hết đấy!"

"Thầy chỉ sống lâu hơn em sáu năm thôi! Hiểu em được bao nhiêu?"

"Lại hỗn nữa rồi! Nhưng mà... nhiều hơn em tưởng đấy!"

Cô "xì" một tiếng. Sáu năm? Hình như Diệp Trung cũng bằng tuổi thầy Danh thì phải.

Hả?

Sao đột nhiên cô lại nghĩ đến Diệp Trung chứ. Chuyện lần trước cô luôn nhủ là quên đi, quên Diệp Trung đi. Nhưng không hiểu sao hình ảnh Diệp Trung cứ dợn dợn trong đầu làm cho cô không thể nào tập trung được.

Cứ như vậy, Diệp Điền giật mình lại thì phát hiện mình đang đứng trước chung cư Linh Lan. Cô không biết tại sao đi mãi đi mãi cuối cùng lại đi đến đây.

Là lầm người! Là như vậy!

Người lần trước không phải Diệp Trung!

Cứ như thế Diệp Điền sẽ phát điên mất. Cô luôn bình tĩnh, nhưng khi đứng trước Diệp Trung lúc này lại không thể.

"Anh ba...!". Cô gọi lớn, Diệp Trung đang xoay người bước vào sảnh chung cư. Diệp Điền đuổi theo.

"Anh ba...!"

"Cô rốt cuộc muốn cái gì? Tôi đã nói là không quen cô!"

Lời nói của Diệp Trung như lưỡi dao lam tàn nhẫn lia từng đoạn trái tim cô. Mắt phủ một tầng hơi nước mỏng.

"Tại sao anh lại như vậy? Chẳng lẽ...anh còn nghĩ đến chuyện năm đó?"

Nhất thời Diệp Trung đứng yên, đáy mắt lộ vẻ khó chịu. Nhưng rất nhanh lấy lại nét vô cảm như lúc đầu. Diệp Điền tất nhiên không nhìn ra tia cảm xúc đó.

Mắt cô vốn đã bị màng nước che khuất đi con ngươi đen nhánh, đôi mắt sáng long lanh vì nước mắt lại càng long lanh.

Diệp Điền... quả thật rất đẹp!

Diệp Trung nhìn từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô mà đau lòng. Chỉ muốn dang tay ôm cô vào lòng.

"Ang ba, sao anh lại như vậy?".

"Buông ra!". Diệp Trung gằn từng chữ. Anh thật chỉ muốn biến thành con người xấu xa ngay trước mắt cô.

Diệp Điền vẫn nắm lấy tay áo Diệp Trung.

"Tôi nói lần nữa! Buông - ra!"

"Không! Em không buông!". Diệp Điền kích động hét lên.

Diệp Trung giật mạnh, tay áo thoát khỏi tay Diệp Điền. Cô bị làm cho mất thăng bằng, ngã lăn xuống cầu thang.

Diệp Trung cả kinh. Hét lên. Diệp Điền nghe thấy tiếng gọi mình, miệng lẩm nhẩm hai chữ: "Anh ba!"

Diệp Điền lần nữa vào bệnh viện.

Diệp Hưng đang làm ca phẫu thuật, điện thoại cũng tằt nguồn. Căn bản không biết tin tức Diệp Điền xảy ra chuyện.

Khi xong việc, y tá bộ phận cấp cứu thông báo là em gái anh bị ngã cầu thang đang làm cấp cứu, Diệp Hưng mới tức tối chạy đến.

Trên hàng lang chỉ có bóng một thanh niên, đầu gục vào lòng bàn tay. Chiếc bóng đổ dài trên nền gạch.

"Diệp Trung!". Diệp Hưng la lên, xông vào túm cổ áo Diệp Trung xách lên. "Mày lại làm gì Điền nữa rồi hả? Mày đã làm gì hả?"

Diệp Trung ngước giương mặt đờ đẫn nhìn Diệp Hưng, hoàn toàn không có ý phản kháng.

Bốp!

Nắm đấm Diệp Hưng nện thẳng vào mặt Diệp Trung, khóe miệng chảy máu.

Những bác sĩ khác thấy vậy liền xông vào giữ chặt Diệp Hưng đang nổi điên lại.

"Diệp Trung! Mày là thằng khốn!"

"Em xin lỗi! Thực sự là không cố ý..."

"Mày im đi! Từ đầu tao đã tin mày sẽ không làm tổn thương Điền! Thật không ngờ...tao thật nhìn lầm mày rồi!"

"Anh hai, xin lỗi... thật xin lỗi!"

Diệp Trung yếu ớt xin lỗi không ngừng. Xảy ra việc này anh không hề muốn. Diệp Điền bị như thế anh đau lòng không kém.

"Người cần xin lỗi đang nằm ở trong kia kìa! Mày đi mà xin lỗi nó! Thằng khốn...!"

"Thôi nào Diệp Hưng! Chủ nhiệm Nhân mà biết được là không xong đâu!". Một nam bác sĩ lên tiếng ngăn cơn thịnh nộ của Diệp Hưng. Đồng nghiệp bao lâu nay, hôm nay là lần đầu tiên thấy anh kích động như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play