Vốn hai cha con nàng cho là có thể dựa vào tiết kiệm trải qua cuộc sống vui vẻ, không ngờ do một âm mưu đầy dã tâm diễn ra lại phá vỡ ngày tháng bình tĩnh. . . . . .

Tác phong của Kỳ Tinh giáo cứng rắn, khát máu, không ít dân chúng bị hại, vì vậy có rất nhiều danh môn chính phái ra ngoài chinh phạt, giáo chủ của Kỳ Tinh giáo không muốn gây ra phiền toái, không thể không khiêm tốn làm việc. . . . . .

Người ngoài vì vậy lầm tưởng Kỳ Tinh giáo là kiêng kỵ sự uy hiếp vũ lực và sự chính nghĩa của bạch đạo, không biết rằng —— trên thực tế, Kỳ Tinh giáo là vì muốn luyện ra Hắc Ngục kiếm có thể rung động giang hồ, bang hội tạm thời thu hồi móng nhọn khoe khoang, không hề gây chuyện nữa.

Mục tiêu cuối cùng của giáo chủ Kỳ Tinh giáo Bái Hà chính là muốn thống nhất võ lâm, diệt trừ nghĩa trang.

Mấy năm trước trong lúc vô tình hắn lấy được phương pháp luyện Hắc Ngục kiếm, lập tức theo bí (bí mật) thư ghi lại, kiên trì dùng máu tươi của trẻ con cùng chú ngữ Hắc Ngục kiếm đúc một năm, rốt cuộc một thanh kiếm tuyệt thế xuất hiện!

Nhưng thanh kiếm này cũng không phải là bất cứ kẻ nào cũng có thể nắm giữ, mà phải là kiếm tự mình chọn trúng chủ nhân, mới có tư cách có được!

Bái Hà vốn tưởng rằng mình chính là chủ nhân của kiếm này, ai ngờ ngay cả chạm vào hắn cũng hoàn toàn không thể —— nghĩ đến việc mình khổ cực luyện kiếm lại không lấy được, tức giận đến mức hành hạ đến chết rất nhiều người, làm cho lòng người Kỳ Tinh giáo phái bàng hoàng.

Sau đó trưởng lão trong giáo lại từ trong sách biết được, nếu người luyện kiếm cũng không phải là chủ nhân, có một chú ngữ có thể khống chế người có kiếm này, vì vậy muốn Bái Hà tìm kiếm người có tư cách từ trong giáo trước.

Tất cả giáo nhân trong Kỳ Tinh giáo, bao gồm người làm đê tiện cũng phải trải qua khảo nghiệm, cho nên phụ nữ bọn họ cũng bị mang đến trước điện đường chưa từng đến bao giờ .

Cha Hoa mơ hồ cảm thấy không ổn, một lần nữa nhắc nhở Hoa Đóa phải cẩn thận làm việc, phải ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được ann bài của số phận —— khi Hoa Đóa đến gần Hắc Ngục kiếm, lập tức làm cho kiếm xôn xao, lại di chuyển bay vào trong tay của nàng, tỏ rõ nàng chính là chủ nhân duy nhất của Hắc Ngục kiếm.

Bái Hà chỉ cảm thấy mừng rỡ cực kỳ, lại bởi vì chưa luyện tốt chú ngữ mà không cách nào khống chế hoàn toàn Hoa Đóa, cho nên hai cha con nàng đã thừa cơ cầm kiếm tuôn ra Kỳ Tinh giáo, từ đó trải qua cuộc sống trốn chạy !

"Chỉ cần Bái Hà không chết một ngày, những ngày tháng chạy trốn này cũng sẽ không kết thúc." Hoa Đóa nheo lại mắt, "Lúc ấy chúng ta chỉ lo chạy trối chết, lại quên nên trước hết nên giết Bái Hà!"

"Có thể trốn ra được chính là vạn hạnh."

"Cũng đúng, qua một ngày tính một ngày đi!" Nàng cười khổ nói: "Một năm qua, chúng ta chỉ gặp qua một lần Kỳ Tinh giáo đuổi theo, xem ra Bái Hà hẳn là không muốn làm cho nhân sĩvõ lâm chú ý, lại càng không nguyện cho nghĩa trang biết chuyện này."

"Nhưng nếu quá rêu rao, nhất định sẽ khiến bọn danh môn chính phái kia cùng nhau vây lại tấn công, đến lúc đó thì phải khiến nghĩa trang nhúng tay, chuyện này sẽ phiền toái."

"Không sai, cho nên Bái Hà mới có thể biết điều như vậy."

"Có lẽ chờ hắn luyện thành chú ngữ, khó khăn khổ sở của chúng ta mới có thể chính thức bắt đầu."

Nàng trầm mặc nắm chặt quả đấm, đây chính là chuyện nàng lo lắng nhất. . . . . . Cho nên Bái Hà để mặc việc chạy trốn của bọn họ là bởi vì chưa luyện thành chú ngữ, một khi luyện thành, chỉ sợ cũng sẽ bắt đầu theo sát không thôi rồi.

"Không bằng nói chuyện này cho La Trữ Nhạc?"

"Không thể." Nàng lắc đầu, "Nghĩa trang không thể thiên vị bất kỳ một phái nào, tự tiện nhúng tay chỉ làm cho mất đi lập trường trung lập, ngược lại sẽ hại La Trữ Nhạc bị người trong võ lâm công kích, lại nói ngay cả chúng ta nói ra chân tướng cũng không có người nào tin tưởng, ngược lại làm bại lộ thân phận trước, khiến Bái Hà nhanh chóng bắt được chúng ta."

"Nói cũng phải, trước khi còn chưa gây thành mầm tai vạ, bọn danh môn chính phái kia căn bản cũng sẽ không để ý, Bái Hà chính là ỷ vào điểm này mới có thể phách lối như thế." Cha Hoa cau mày, "Thật chẳng lẽ phải đợi sau khi hắn dấy lên máu tanh mới có biện pháp giải quyết sao?"

Nàng than thở."Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, A Cha, chúng ta lại rời đi."

Lần này rời đi là vì tránh né La Trữ Nhạc. . . . . ."Không muốn sao?"

Nàng ngẩn người, ngay sau đó nhếch mép lên, "Cảm giác này ta đã quen ."

Cha Hoa đau lòng nhìn nàng, cũng là không thể ra sức, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai của nàng bày tỏ an ủi.

Một tháng sau, La Trữ Nhạc say mê cuồng nhiệt chạy đến tìm Hoa Đóa, nghênh đón hắn chỉ có nhà lá trống rỗng. . . . . . Hắn giống như một đứa bé bất lực ngồi trên ghế ở sân, trong lòng tràn đầy cảm giác trống rỗng cùng mất mát không nói ra được.

Hai năm sau

"Đại ca, chuyện ngươi bảo ta đã tra được!" Một vị nam tử tướng mạo tuấn nhãvội vàng đi vào đại sảnh, nhìn nam tử đang uống trà , thở hổn hển mà nói.

"Hả?" Hắn đặt ly trà xuống, nhếch lên mày đẹp, "Nói nghe một chút."

"Liễu Thiên Viễn quả thật trộm đi bí kíp võ công phái Vọng Nhân, còn cưỡng gian rồi giết chết phụ nữtrong phái."

"Xem ra phái Vọng Nhân chỉ huy là sự thật, như vậy những người đó giúp Liễu Thiên Viễn nói chuyện là vì sao?"

Ban đầu phái Vọng Nhân cùng tự xưng là ủng hộ Liễu Thiên Viễn mọi người tìm đến nghĩa trang, cùng nhau lên án hành vi của đối phương bất nhân bất nghĩa —— phái Vọng Nhân nói Liễu Thiên Viễn đoạt bí kíp trong phái, lại còn giết hại phụ nữ vô tội, Liễu Thiên Viễn cắn ngược lại phái Vọng Nhân sát hại người nhà của hắn, mới có thể báo thù.

Tất cả lời nói của hai bên, làm cho nghĩa lẫm công tử hiện đảm nhiệm La Trữ Nhạc phiền não không dứt, không hiểu vì sao chuyện nhỏ này cũng phải tìm đến nghĩa trang? Vì đầu óc tỉnh táo, hắn thanh minh trong vòng ba ngày sẽ tra rõ chân tướng, cũng rất khách khí muốn hắn cửa trước"Cút" ra nghĩa trang.

"Thu xếp chỗ tốt cho Liễu Thiên Viễn!"

"Chậc, loại diễn xiếc này, phái Vọng Nhân sẽ không tra được? Rốt cuộc là đem nghĩa trang làm cái gì rồi hả ?"

"Ai! Phái Vọng Nhân gần đây thanh thế đi xuống, hơn nữa chủ nhà võ công không đủ, ta xem bị khi phụ là giả, sự thực là nghĩ đề chấn danh tiếng mới có thể tìm đến nghĩa trang đi!" Nói tóm lại, là vì ra ánh sáng tỷ số.

"Phiền chết thôi." Gương mặt tuấn tú của La Trữ Nhạc phi lần."Giao tất cả nhân chứng, vật chứng tìm được cho phái Vọng Nhân, cho trưởng môn bọn họ âm thầm giải quyết, trở lại phiền nghĩa trang, lập tức lưu danh hậu thế tất cả chuyện làm bẩn thỉu của phái Vọng Nhân cùng Thiên Viễn những năm này, giao cho người trong giang hồ thẩm phán."

"Đại ca, cái người này sao làm, rất rõ ràng là báo thù, cái này không phù hợp với hình tượng của nghĩa lẫm công tử đó!"

"Hình tượng của nghĩa lẫm công tử?" La Trữ Nhạc mỉm cười, "Trữ Bình, nghĩa lẫm công tử cương trực công chính thật là không có nhân tính, cũng không phải là thần, làm sao có thể chính nghĩa vô tư đây? Ta làm như vậy là muốn ngăn chặn nhữngthứ kia đưa chuyện nhỏ đến phiền người của nghĩa trang, những người đó lầm tưởng chỉ cần dính vào nghĩa trang một chút là có thể nổi danh, tùy tiện cùng người khác thông đồng đến phiền ta...ta cũng không phải là ăn no nhàn rỗi chờ bọn hắn cho gọi người!"

La Trữ Bình nhìn hắn, không biết mình nên gật đầu, hay lắc đầu —— nghĩa trangtồn tại chính là vì chủ trì phân tranh trên giang hồ, nhưng những năm này thường xuyên có người mang chút chuyện lông gà vỏ tỏi tìm đến nghĩa trang, mục đích chính là muốn dựa vào tên tuổi nghĩa trang để người khác chú ý.

Những người đó quả thật lấy được chú ý, nhưng nghĩa trang lại phải vì những người đó mà tốn kém rất nhiều nhân lực, tiền bạc, có lúc còn vô ích, nói rõ ràng là bị người lợi dụng.

Trước đây nghĩa lẫm công tử vì hòa bình, bình thường cũng sẽ tiếp tục ẩn nhẫn, nhiều lắm là công bố ra ngoài tuyệt đối không sẽ giúp những người này xử lý phân tranh, nhưng vị nghĩa lẫm công tử La Trữ Nhạc này thì hoàn toàn bất đồng —— nên xử lý thì xử lý, gặp gỡ loại chuyện này cũng không chịu để yên, ngoài mặt dùng nụ cười vô hại chiếm được kính yêu của mọi người, bên trong là một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, khiến người muốn lợi dụng nghĩa trang đến cuối cùng không chỉ có ngay cả gốc cũng không mò được, còn khả năng bị bức phải thoái ẩn giang hồ.

Làm như vậy nên dẫn đến việc các trưởng lão của nghĩa trang bất mãn, nhưng La Trữ Nhạc lợi hại thì lợi hại là hắn có thể giấu diếm, không ai tra được trên đầu của hắn, tự nhiên chuyện gì cũng không có, cũng vì vậy, được hắn dẫn dắt, trong vòng hai năm lạị đây thanh thế nghĩa trang được đẩy đến đỉnh cao, hắn còn trở thành nghĩa lẫm công tử được hoan nghênh nhất trước đến nay.

Tướng mạo của hắn tuấn nhã mê người, tác phong nhanh nhẹn, cá tính hiền hoà lại hài hước, mê đảo không ít hoàng hoa đại khuê nữ, đi đến chỗ nào đều là hoa đào nở đến đó. . . . . .

La Trữ Bình than thở, vẫn còn nhớ hai năm trước hắn giống như là biến thành người khác vậy, ngoan ngoãn trở lại làm nghĩa lẫm công tử, còn nói phải khiêm tốn làm người, không ngờ mới một tháng sau đã khôi phục bản tính —— mặc dù chấp nhận ngay trước nghĩa lẫm công tử, giọng điệu cũng tệ hại hơn đến dọa người!

"Đúng rồi, cha nói đại ca tuổi không nhỏ, phải sớm ngày lập thành hôn sự, còn phái người đưa không ít bức họa khuê nữ đến đây, muốn xem sao?"

"Ngươi tùy tiện mượn cớ qua loa." La Trữ Nhạc nhắm mắt lại, một tay vuốt cái trán.

"Đại ca, ngươi cũng phải nhanh chóng thành thân, cô nương thích ngươi lại nhiều như vậy, không bằng chọn một người trong số bọn họ cưới vào cửa đi!"

"Họ yêu thích ta, ta lại không thích họ, thì phải chọn thế nào?" Hắn nhàn nhạt nói.

La Trữ Bình trầm mặc một hồi, ngay sau đó mở miệng, "Đại ca vẫn còn ở nhớ mong vị cô nương kia sao?" Cũng hai năm rồi, hắn còn không quên sao?

La Trữ Nhạc mở mắt ra, hơi nhếch môi.

"Vị cô nương kia ngay cả tên cũng lừa ngươi, có thể thấy được nàng không mong muốn dính líu quan hệ cùng đại ca, đại ca cũng nên tuyệt vọng rồi."

Tim của hắn co rút đau đớn một chút —— Trữ Bình nói không sai, khi hắn phái người đi tìm tung tích của Hoa Dung, cũng là không có tin tức, vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm trợ giúp của con em của nghĩa trang các nơi, cuối cùng mới biết được Hoa Dung là tên giả, nhất thời làm cho lòng hắn lạnh lẽo.

"Biển người mịt mờ, coi như con em của nghĩa trang khắp các nơi, cũng rất khó tìm thấy một đại cô nương đến tên cũng không biết."

"Nàng gọi Hoa Đóa." Hắn chậm rãi mở miệng.

Quái lực của cơ thể Hoa Đóa này làm người khác chú ý, nếu lấy điều này để tìm hoàn toàn không khó khăn, nhưng hắn hiểu Hoa Đóa cảm thấy tương đối kiêng kỵ đối với năng lực vốn có của bản thân, hình như cũng không muốn cho người khác biết chuyện này, cho nên đầu mối hắn đang cung cấp lúc này vẻn vẹn vẽ ra tướng mạo của Hoa Đóa và cha Hoa—— hắn chỉ hình dung thân hình của nàng, cũng không nhắc đến hơi sức của nàng với thủ hạ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho đến bây giờ hắn mới tìm được Hoa Đóa—— hắn không muốn bởi vì việc tìm nàng, thay nàng rước lấy phiền toái.

"Đại ca tìm được nàng sao?" La Trữ Bình sửng sốt.

"Đúng, trải qua hai năm, cuối cùng là biết tung tích của nàng rồi." Hắn nhếch miệng, nghĩ đến có thể tiếp tục nhìn thấy nàng, tâm tình trở nên rất vui vẻ.

"Thật sao? Nàng ở nơi nào?"

"Trường An."

"Đại ca muốn đi tìm nàng sao?"

"Ừ." Hắn gật đầu.

"Đại ca rất ưa thích nàng?" La Nhạc Bình cẩn thận hỏi từng li từng tí.

Hắn ngẩn ra, đáy mắt toát ra cảm xúc phức tạp ngay cả chính mình cũng không hiểu ,
"Thích? Ta không biết cái này có phải thích hay không, nhưng có một điều là xác định, chính là ta để ý nàng."

Hắn đã từng cho rằng mình có thể quên đi Hoa Đóa, không ngờ từng ngày của cuộc sống trôi qua, bóng dáng của nàng vẫn ở hắn trong lòng như cũ.

Đây là hiện tượng rất kỳ diệu, cảm giác hắn đối với Hoa Đóa còn dừng lại ở hai năm trước, hắn bây giờ và trước kia đều muốn thân cận nàng, có lẽ lúc ấy còn đến không kịp hiểu rõ vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì, vì vậy đến nay hắn mới sẽ đối với nàng nhớ mãi không quên.

"Để ý với thích không giống nhau sao?"

"Chờ ta tìm được nàng, có lẽ là có thể nói cho ngươi biết đáp án."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play