Dọc theo đường đi, tất cả người trong trang viên đều trợn to mắt, lớn tiếng la lên rối rít, "Thiếu gia! Cẩn thận. . . . . ."

"Không nên tới!" Hắn cự tuyệt bất kể người nào đỡ, dùng sức rống to. "Đóa Nhi! Ta muốn tìm Đóa Nhi. . . . . . Ở nơi nào? Đóa Nhi. . . . . ." Nhớ mong người yêu, vì vậy La Trữ Nhạc dựa vào ý chí đi ra cửa chính.

Sáng sớm, trời vừa mới sáng, người trên đường phố còn thưa thớt.

Hắn đứng ở trên đường cái, bất lực nhìn xung quanh.

"Trữ Nhạc công tử, ngươi quá làm càn rồi!" Hoàng Thúy Nhi vẫn đi theo bên người hắn không nhìn nổi, lập tức vịn hắn, "Mau trở về nghỉ ngơi!"

"Tránh ra! Buông ta ra." Hắn đẩy nàng ra, thở hổn hển.

Nàng suýt chút nữa ngã nhào, nhìn bàn tay trống rỗng, không cam lòng nói: "Sao chàng đối xử với ta như vậy? Mấy ngày nay đều là ta canh giữ ở bên giường chăm sóc chàng mà!"

"Chúng ta đâu có bất kỳ quan hệ gì?" Hắn lạnh lùng nhìn nàng.

"Cái gì?" Bị bộ dáng lạnh lùng của hắn hù dọa, ngay sau đó nàng lắc lắc đầu, thuyết phục mình đây là ảo giác, lấy dũng khí nói: "Ta là vị hôn thê của chàng, tại sao lại không có không quan hệ với chàng chứ?" Nàng ta lại ôm cánh tay của hắn lần nữa.

"Vị hôn thê? !"

"Đúng vậy! Bá phụ đã đến cửa xin cưới, cha mẹ ta cũng đã đồng ý cuộc hôn nhân này, đương nhiên ta là vị hôn thê của chàng rồi."

Hắn dùng lực hất tay của nàng ra, "Ngươi? Ngươi là ai à? Ta không nhớ ta biết ngươi, làm sao có thể sẽ đáp ứng việc hôn sự này chứ? Buồn cười!" Ánh mắt của hắn lãnh khốc, giọng nói vô tình tàn nhẫn.

"La Trữ Nhạc! Làm sao chàng có thể nói ra lời như thế?" Sắc mặt của nàng tái nhợt, xấu hổ biến thành giận dữ.

Nhắm mắt lại, hắn cố nén đau đớn do vết thương hành hạ, cắn răng nặn ra lời nói. "Ngươi...ngươi đừng làm phiền ta, nếu không cút. . . . . . Đừng trách ta không khách khí!"

Tại sao người bên cạnh hắn không phải là Hoa Đóa? Nữ nhân này thật là phiền phức muốn chết, giờ phút này hắn không nhàn hạ thoải mái mà bày ra bộ mặt thiện lương, chỉ muốn phải nhanh chóng tìm được Hoa Đóa!

"Chàng!" Hoàng Thúy Nhi bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm chân động, lúc này mới phát hiện hắn cũng không dịu dàng, thân thiết như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại là máu lạnh vô tình. . . . . . Thật, thật là đáng sợ đó! Vì vậy nàng khóc lớn rồi chạy mất.

"Thiếu gia." Đinh thúc thu hết tất cả chuyện trước mắt vào mắt, gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Đổi cho ngươi tới khuyên ta sao? Không! Ta không nghe. Ta chỉ muốn Đóa Nhi, chỉ cần nàng. . . . . . A. . . . . ." Hắn lắc đầu, bởi vì động tác mạnh mới vừa rồi mà kéo rách vết thương, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.

Đinh thúc nhìn máu đỏ tươi làm ướt vạt áo trên ngực hắn, cảm thấy đau lòng không dứt. "Đinh thúc sẽ giúp người tìm được Hoa cô nương, người trở về trước có được hay không? Vết thương của người cũng nứt ra rồi!"

Thương thế của hắn quá mức nghiêm trọng, thật vất vả mới khép lại, hiện tại lại nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng. . . . . . Một thân áo trắng của hắn dường như đã bị nhuộm thành màu đỏ, hình tượng này thật sự là quá kinh hãi rồi.

"Đinh thúc, tại sao Đóa Nhi muốn rời đi ta? Tại sao?" kiên cường của hắn rốt cuộc tan rã, khóc ồ lên hệt như đứa bé, "Ta thật sự không thể không có nàng. . . . . . Nàng rốt cuộc ở đâu?" Giọng nói mang theo tiếng khóc nồng đậm.

"Thiếu gia. . . . . ." hốc mắt Đinh thúc cũng ửng hồng theo.

Hắn nắm quả đấm, chịu đựng đau đớn do vết thương bị xé rách, kêu hết hơi sức, "Đóa Nhi. . . . . . Ta biết rõ nhất định nàng đang ở đâu đó nhìn ta. . . . . . Đừng né tránh ta nữa, có được hay không? Ta rất nhớ nàng. . . . . . Nàng thật sự muốn bỏ rơi ta sao? Đóa Nhi, mau ra đây, mau ra đây. . . . . ."

Hắn một tay vỗ trán, tuấn nhan tái nhợt trở nên trắng bệch, thân thể lảo đảo giống như sau một khắc sẽ té xỉu trên đất. "Rốt cuộc muốn làm sao thì nàng mới nguyện ý, nguyện ý trở lại?" Hắn đã bó tay hết cách.

Khi hắn rơi vào tuyệt vọng thì đột nhiên hông của hắn bị người ôm lấy, sau lưng truyền đến một luồng ấm áp, làm cho thân thể của hắn hơi bị cứng đờ lại.

Sẽ là nàng sao? Hắn chậm chạp cúi đầu thấy một đôi tay nhỏ bé, tâm tình thoáng chốc từ kinh ngạc chuyển biến thành mừng rỡ như điên. "Phải . . . . . Đóa Nhi?" Chậm rãi xoay người, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê đẫm mưa*.

*hoa lê đẫm mưa: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.

Bởi vì nàng xuất hiện, trái tim buộc chặt của hắn rốt cuộc buông lỏng. Lại bởi vì nước mắt của nàng, tim của hắn lại bắt đầu mơ hồ co rút đau đớn.

Nàng thật sự là nhược điểm của hắn mà!

"Đúng, đúng là ta! Trữ Nhạc, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta cho là chỉ cần ta biến mất, tất cả sẽ yên bình. . . . . ." Nàng nghẹn ngào.

Kể từ khi biết được người trong thiên hạ bởi vì nàng mà tìm đến nghĩa trang gây phiền phức, nàng đã quyết định rời khỏi nghĩa trang. Vốn nên tìm một chỗ trốn đi, lại bởi vì không bỏ được La Trữ Nhạc nên nàng luôn chạy đến xung quanh hỏi thăm tin tức.

Mỗi đêm nàng đều không thể ngủ được, le^q!uy&don trong đầu đều đầy ắp khuôn mặt của La Trữ Nhạc, cho nên sáng sớm hôm nay nàng bỏ chạy, ai ngờ lại thấy được hắn suy yếu, thân thể bị thương, gào thét tên của nàng.

Lòng của nàng bị thương, không thể làm bộ như không thấy hắn, càng không thể ngăn cản tình cảm nồng đậm trong lòng đối với hắn, nên xúc động vọt ra ôm lấy hắn.

"Đóa Nhi ngu ngốc, tại sao nàng cho là như vậy? Nàng không ở bên cạnh ta, ta phải làm như thế nào đây?" Hắn không để ý thương thế trên ngực, ôm chặt lấy nàng. "Ta đã chịu đủ cảm giác đuổi theo phía sau nàng rồi! Đóa Nhi, nàng không yêu ta cũng không sao. . . . . . Chỉ cần đừng biến mất là tốt rồi, đồng ý với ta...ta van nàng đồng ý với ta!"

Nghe hắn hèn mọn cầu khẩn, nước mắt của nàng đổ rào rào chảy xuống, "Trữ Nhạc, ta đã mang cho chàng bao nhiêu phiền toái! Chẳng lẽ chàng không chán ghét ta sao?"

Hắn khàn khàn mở miệng: "Ta đây liều mạng chính là muốn lưu lại nàng, làm sao sẽ chê nàng phiền toái chứ? Chỉ cần nàng nguyện ý theo ta, bất kể muốn ta bỏ ra cái giá gì ta cũng làm, nàng hiểu không?"

"Ta biết, sau này ta sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa, cũng sẽ không bỏ lại chàng nữa." Nàng quyết định bỏ tất cả băn khoăn, cho dù bị người khác gọi là kẻ gieo họa, là người làm hại hắn, nàng cũng sẽ không lùi bước nữa. "Ta đồng ý với chàng, ta sẽ ở bên chàng cả đời."

"Đóa Nhi, cám ơn." Hắn rất vui mừng khi nghe được câu này, nắm tay của nàng nhưng cả người bởi vì mất máu quá nhiều nên bắt đầu cảm thấy váng đầu hoa mắt.

"Trữ Nhạc!" Lòng của nàng thấy kinh hãi, nhìn chằm chằm áo hắn bị máu nhuộm đỏ, "Đừng nói ahhh... Đừng nói ahhh... Chúng ta đi về trước."

"Hoa cô nương, ta tới giúp một tay!"

"Không, ta có thể." Trực tiếp vác hắn trên vai, nàng nhanh chóng đi vào bên trong trang viên của nghĩa trang.

Đinh thúc nhíu mày, nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ này, không khỏi cười ra tiếng. "Thật tốt quá, thiếu gia, Hoa cô nương thật sự trở lại bên cạnh người rồi."

Tình yêu của La Trữ Nhạc cuối cùng đã đơm hoa kết trái rồi, hắn thật lòng cảm thấy vui vẻ cho thiếu gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play