Ôn Nghiên quay về phòng, vừa khóc vừa trách móc Vưu Mỹ Hiền, "Đều tại mẹ, bảo con tự động đưa tới cửa, thật rẻ rúng mà, đến nhìn người ta cũng không thèm nhìn một cái, mất hết cả mặt mũi rồi . . ."
Vưu Mỹ Hiền quyết tâm phải làm bằng được, tràn đầy lòng tin, ngồi ở mép giường an ủi cô ta, "Con gái ngốc, con có hiểu là đàn ông dối trá lắm không, A Ngọc còn ở trong phòng, cậu ta thể hiện phiền chán ra mặt cũng là muốn giả bộ thôi, chỉ có điều, làm gì có mèo nào lại không ăn vụng thịt sống, ngày ngày ăn cá cũng ngán muốn chết, đến lúc nếm thử thịt tươi non mềm ừng ực nước như thế sẽ thèm. . . . . . . . . . . . Cậu ta giả bộ tránh đi sao? Chắc chắn một phút nữa thôi là không thể chịu được rồi."
"Mẹ, tốt nhất mẹ nên nói chuyện rõ ràng ——" Ôn Nghiên da mặt mỏng, nghe không hiểu.
Vưu Mỹ Hiền quay đầu sang nhìn cô ta, "Con đừng nói với mẹ là con không động lòng, vừa nghe đến tiếng động ở cửa người nào chạy ra ngoài đầu tiên, đừng tưởng rằng mẹ không biết."
"Nhưng anh ta là bạn trai của em gái . . ."
"Con cũng đã nói là bạn trai thôi, lại nói anh ta đã kết hôn đâu, A Ngọc với anh ta chẳng qua chỉ là người tình ta nguyện có hợp có tan mà thôi. Lục Hiển một vẻ đại ca phong lưu, hiển nhiên dạng gái đẹp gì chẳng chơi rồi, chị em xinh đẹp, truyền ra ngoài anh ta cũng nở mày nở mặt."
Ôn Nghiên bĩu môi, "Làm sao mẹ biết, ngộ nhỡ anh ta thật sự chung tình . . ."
"Vĩnh viễn đừng đặt hai chữ “chung tình” lên đỉnh đầu đàn ông, chỉ khi bọn họ bất đắc dĩ thì mới chung tình." Vưu Mỹ Hiền đang ăn đu đủ, lại cố tình tiếp tục vấy lên lòng can đảm của Ôn Nghiên muốn cô ta liều thêm một chút nữa, "Một khi chiếm được rồi sẽ trở mặt, đầu tiên là bỏ rơi người vợ đã bắt đầu có tuổi đi, tìm tới đàn bà trẻ đẹp phóng túng rồi sinh con. Như mẹ đây, nửa đời trước thế mà lại ngu ngốc đến mức đi nói chuyện yêu đương với đàn ông, nên mất hết cũng đáng đời lắm." Lại có thể tự hiểu được để thay đổi mình, thời gian dài mới hiểu ra, quả thực là hiếm thấy.
Gần đây Ôn Nghiên ăn uống điều độ, lúc này bụng đã đói đến mức chẳng còn tí sức lực nào, nằm ngã xuống giường miễn cưỡng nói: "Vậy A Ngọc làm sao bây giờ?"
Trong cái gạt tàn thuốc là đống vỏ dưa, Vưu Mỹ Hiền đi rửa tay, để lại ba chữ, "Mặc kệ nó."
Nếu việc có lợi cũng không tới phiên bà ta được hưởng, thì thứ bất lợi cũng không cần bà ta giúp, làm gì phải nhiều chuyện?
Ngày thứ hai Lục Hiển bận rộn kiểm kê sổ sách trù tính thiệt hại, sau đó lại bị mời đến đồn cảnh sát uống cà phê, cả đêm không về, sứt đầu mẻ trán, nên cũng không còn thời gian đuổi mẹ con Vưu Mỹ Hiền đi nữa.
Cho đến khi anh tai qua nạn khỏi trở về, Ôn Ngọc đang mặc áo len sợi to và quần jean cạp cao, đi một đôi giày thể thao Clover, đeo trên vai một cái túi thể thao màu đen, bên trong để vợt tennis và bộ đồ thể thao khá nặng. Tóc đuôi ngựa được buộc cao bằng một cái nơ bướm màu đỏ, cô vừa đi đánh tennis về cùng Đoàn Gia Hào và Thái Tĩnh Di, từng bước ngắn đi về phía trước, cả người sảng khoái.
Thích Mỹ Trân đưa anh về, vẫn ngồi ở trong xe, thì bị đám người trẻ tuổi ồn ào vừa hát vừa nhún nhảy bước đi bên ngoài cửa sổ xe làm cho chướng mắt.
Đường mòn giữa hai hàng cây, gió lạnh thổi qua, lá cây ngô đồng tầng tầng lớp lớp che lấp những tia sáng, rợp bóng xanh lục, giữa một khoảng không gian cuối thu có sức sống mạnh mẽ. Từ trên trời xuống dưới đất, xung quanh chỉ có áo len màu đỏ rực như lửa của cô gái, thắp sáng con đường mòn ít người qua lại, hay có lẽ là thắp sáng cái thế giới buồn tẻ vô vị này.
Đi ngang qua một khóm hoa tường vy đơn độc ở ven đường cô gái cũng muốn dừng lại, cúi đầu xuống không biết có phải đang tìm tòi những cánh hoa tường vy bốn mùa vẫn như vậy, rất rõ ràng là hành vi của thiếu nữ.
Đóng kín cửa xe lại, Thích Mỹ Trân có cảm giác lạnh, theo bản năng tự ôm lấy mình, radio trong xe đang phát một bài bài hát cũ của Mai Diễm Phương, cũng không nhớ nổi tên bài hát là gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng hát khàn khàn trầm thấp của nữ ca sĩ, "Gặp nhau ở góc phố, người ta đang xì xào rằng anh không tốt, tay trái mang găng anh cười lạnh lùng bước tới, vô cùng ngạo mạn, nhưng cũng vô cùng hứng thú, bao nhiêu trái tim trao cho anh nhưng đó là tù binh bị vứt bỏ tù binh bị vứt bỏ, nên họ gọi anh là bad boy. Nhưng số mệnh khiến anh gặp phải yêu nữ giữa màn đêm này, đêm nay anh giữ trái tim vỡ vụn của em trong tim anh. . . "*
* Trích lời bài hát “Yêu nữ” của Mai Diễm Phương (1963-2003), nữ ca sĩ, diễn viên Hồng Kông.
Thích Mỹ Trân quay sang nhìn Lục Hiển, ánh mắt rơi vào đám râu ria mới mọc còn chưa kịp cạo đi của anh, không nhịn được khẽ động khóe miệng, hừ lạnh, "Cứ tưởng rằng hai người tình vững hơn vàng, khó mà tách rời, không ngờ anh mới không xuất hiện có dăm ba ngày thôi, cô ta lại sống vô tư dễ dàng chẳng hề lo lắng như vậy." Đúng, chỉ có cô ta, trước trước sau sau bận rộn lo cho anh, đau lòng vì anh, không thể bỏ rơi anh. Ngày trước khi chưa kết hôn cô ta chỉ nghĩ đó là vui thú giữa nam và nữ, người tình ta nguyện, phụ nữ có danh phu nhân rồi lại thay đổi rất lớn, chẳng những tỉ mỉ chu đáo tràn đầy ấm áp, mà còn càng tham lam hy vọng xa vời hơn, lòng tham không đáy.
Lục Hiển chẳng bận tâm, chỉ cười một tiếng, hơi khom lưng, đè thấp cả người xuống, lướt qua đầu vai Thích Mỹ Trân, qua cửa kính xe, nhìn Ôn Ngọc đang vô cùng vui vẻ hoạt bát trên con đường mòn, trong ánh nắng yếu ớt, tóc đuôi ngựa thật dài lắc lư đung đưa, khắc họa tâm trạng sôi nổi của cô.
"Mỹ Trân, tôi ác đấu với lão quỷ, liều mạng với đối thủ, kiếm được mười tỷ hai mươi tỷ, nhưng cũng chỉ là muốn làm cuộc trao đổi với Thượng Đế, đổi lại để cô ấy thật vui vẻ không buồn không lo đến già." Nhìn một chút rồi lại bật cười, từng giây từng phút mắt không chịu rời khỏi cô gái kia, "Tôi là người cặn bã, Thượng Đế và Phật tổ cũng không có thời gian trông nom tôi sống hay chết, tôi đây là loại người không có kết cục tốt." Gõ một cái vào cửa kính xe, âm thanh cốc cốc buồn bực vang lên, "Nhưng tôi cũng có lòng tham, tôi muốn chăm sóc cô ấy nhiều thêm mười năm hai mươi năm nữa, cô có hiểu không?"
"Tôi sao? Tôi hiểu cái gì? Các ngươi tình tình ái ái anh anh em em, tôi cũng chỉ là người ở vòng ngoài, không mua nổi phiếu xem người, còn có ai thê lương hơn tôi nữa đây?" Cô ta nhìn Lục Hiển, mày như lưỡi dao sắc, mắt như sao lấp lánh, thời gian chật vật rối rắm cũng không làm giảm đi sự hấp dẫn sâu sắc của anh với phụ nữ. Cả đời anh đã từng chọc tới bao nhiêu bươm bướm phấn thơm, sợ rằng phải tới sáu mươi tuổi tóc trắng xoá mới nghỉ chân.
Lục Hiển nhìn cô ta, ánh mắt nặng nề, "Nếu tôi là cô, hiện tại nhất định sẽ thu tay lại, ít nhất lúc này còn có tình nghĩa."
Ánh mắt Thích Mỹ Trân né tránh, không muốn nói thêm, "Thế nào? Không muốn đe dọa trực tiếp, muốn chuyển sang nhẹ nhàng vòng vo sao?"
"Bến cảng vốn chỉ rộng một nghìn mét vuông, chim đại bàng bay lượn giỏi cũng không có khả năng ẩn nấp cả đời được."
"Vậy anh đi tìm cô ta cả đời."
Giơ tay, chỉ vào cô, Lục Hiển cười to, "Mỹ Trân, yên tâm, tôi dành cho cô một mảnh đất tốt."
"Tôi không ra tay, cũng chỉ vì tôi yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi."
"Đừng nóng vội, cô chờ cả đời, có thể chờ đến lúc tôi chịu tin đại bàng bay lượn hay không. Tôi còn muốn về nhà tắm rửa thay quần áo rồi lên giường đi ngủ, không bồi tiếp được." Vỗ vào sau lưng ghế lái, "Đức Trung, đưa chị dâu về."
Cửa xe bị đóng lại cùng lúc trong radio Mai Diễm Phương đang hát đến một câu cuối cùng, "Yêu nữ sắp thu phục bad boy ——" không khỏi châm chọc.
Lúc này Ôn Ngọc đã đi tới cửa, anh ôm lấy eo cô từ sau lưng, không hề chạm vào người, mà đối mặt đụng tới là bao vợt tennis, cô nhằm vào đầu anh mà trực tiếp chụp tới, ra chiêu phòng lang* lưu loát. Cũng may anh nhạy bén, giơ tay lên đỡ, bắt được bao vợt bằng tay trái.
"Em định mưu sát chồng à? Đánh anh thành chấn thương sọ não thì em ngủ với ai?"
"Ai biết là anh, tôi lại tưởng là kẻ giết người đêm mưa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn." Ôn Ngọc ngẩng đầu, trông thấy đáy mắt anh đỏ bừng, râu ria rõ ràng, áo sơ mi và áo khoác vẫn là một bộ từ lúc ra khỏi cửa năm ngày trước, chỉ là áo sơ mi trắng được dì Kim ủi tỉ mỉ phẳng phiu thì giờ phút này đã nhăn nhúm cả rồi, hình như bị cởi ra vò thành một nắm rồi anh cứ thế lại khoác lên người, phong trần mệt mỏi trở lại.
Không nhịn được hỏi, "Chuyện ầm ĩ rất lớn phải không, nhìn bộ dáng của anh như là năm ngày năm đêm không được ngủ."
"Để cho em chú ý, thì ném ra một tỷ tính là gì." Lục Hiển cười tà ác với cô, làn da mịn màng trơn nhẵn cảm giác dễ chịu, hồng phấn tươi mới, giống như là người đang thèm ăn, "Chỉ là anh đói bụng rồi ——"
"Thì bảo phòng bếp làm. . . . . . Anh điên rồi! Bệnh thần kinh. . . . . . . . . . . ." Lời nói chưa xong, anh đã cúi người xuống cắn một cái ở gò má cô, lưu lại ấn ký hồng hồng, là nước miếng lẫn dấu răng.
Nếu là bình thường, nhất định là cô đã lấy vật nặng chống cự anh rồi, nhưng khi tiếp xúc với nhiệt độ nóng rực khác thường của anh đã làm cô tỉnh táo, nhón chân lên, giơ cao tay, rồi dán sát lòng bàn tay vào trán anh, "Không thể khom người cong đầu gối nhân nhượng cho quý cô đây một chút hay sao?"
"Em cũng không thể cao thêm mười centimet?"
Sắc mặt Ôn Ngọc nặng nề, cô đoạt lấy bao vợt từ tay anh, "Anh đúng là một khối than đốt nóng rồi, không cần chờ tôi ra tay, chưa tới hai mươi bốn giờ nữa, chắc chắn bản thân mình sẽ bị đốt thành ngu ngốc."
"Có thể làm cho Ôn tiểu thư vui vẻ, anh trở thành ngốc cũng được."
Từ cửa sắt đến phòng ngủ, một phen miệng lưỡi tranh luận, anh là kẻ cứng đầu số một, mặc kệ ra sao cũng không chịu đi bệnh viện, thực trẻ con, cũng gần ba mươi tuổi rồi, còn là đấng mày râu cao 1m86, lại sợ bác sĩ áo blouse trắng đeo kính mắt, coi như đầm rồng hang hổ vậy.
Sau khi Lục Hiển tắm rửa qua, vẫn phong cách trước sau như một không mặc quần áo từ phòng tắm đi ra, người đã lảo đảo không đứng vững nổi, vất vả lắm mới nhắm đúng cái giường mà té nhào xuống, rồi lập tức nằm không nhúc nhích như xác chết, nhanh chóng áp sát cố gắng mở cái chăn bị ép chặt ra, ngược lại hoàn toàn lộ ra tấm lưng bóng loáng căng đầy và cái mông rắn chắc ngạo nghễ ưỡn lên.
Ôn Ngọc đẩy anh một cái, nhiệt độ trên da cao đến kinh người, cô chỉ sợ anh sốt cao đến chết, "Xoay người lại, đo nhiệt độ."
Anh không để ý tới cô, tiếp tục ngủ. Nhấc chân đạp anh cũng không nhúc nhích, giống như xác chết vậy. Ôn Ngọc không thể làm gì khác hơn bèn nói: "Anh cứ như vậy, toàn thân chỉ chừa ra một chỗ để cho tôi chèn nhiệt kế vào, nghe nói nhiệt độ đo ở hậu môn là chuẩn nhất, anh có muốn thử xem một chút không?"
Vừa dứt lời, xác chết lập tức lật người, lại chỉ vào một cục thịt mềm đang dựng đứng vênh vang ở trước mắt cô. Cô cũng chẳng buồn nhìn lên, hệt như người đàn bà hung dữ, "Đắp chăn lại, nếu không sẽ cắt đứt nó."
Lục Hiển làm theo, mơ mơ màng màng nói: "A Ngọc, anh đau đầu quá."
Nhiệt độ quá cao khiến cho đầu anh đau muốn nứt ra, cơ thể thì lạnh, còn da lại nóng, bị virus hành hạ còn đáng sợ hơn so cầm dao hay dùng vũ khí đánh nhau.
Cô lấy nhiệt kế để anh ngậm vào trong miệng, lại thử sờ lên trán anh một lần, vẫn nóng bỏng như cũ, "Rốt cuộc là anh đã làm cái gì? Bộ dáng lúc đi ra khỏi cửa cứ như bò đực Bắc Mĩ, không lâu sau lại thất thểu trở về như gà bệnh, em không nghĩ người nhà họ Lục không gì không làm được cũng sẽ bị bệnh đấy, mà còn bệnh đến mất hết sức lực chỉ còn thoi thóp."
"Đi tâm sự với Sếp Đặng."
"Tâm sự? Đi tâm sự hay là giết người."
"Nói chuyện không tốt, sếp Đặng nghi ngờ anh không nói hết, lập tức bị phạt xả quạt gió, để thổi vào người suốt bốn mươi tám giờ." Quạt máy cỡ lớn, cả ba cái mở cùng lúc, người bình thường chưa chắc đã chịu được, anh cũng chẳng dễ dàng gì mới có thể nhích tới cửa nhà.
“Luật sư Quang nhận tiền rồi lại không chịu làm việc.”
“Sếp Đặng làm việc vốn kĩ càng, cục cảnh sát lại còn là địa bàn của ông ấy, thì luật sư Quang có thể làm gì được.”
Ôn Ngọc lấy một cái khăn dấp nước lạnh đắp lên trán anh, anh lập tức bắt lấy tay cô đặt lên hai gò má của mình, cái lạnh thật dễ chịu.
Cô nhỏ giọng nói thầm: “Luật pháp cũng bỏ sót.” Cùng lúc đó, cô lấy nhiệt kế trong miệng anh ra, một trăm lẻ bốn, nhiệt độ quả thực là cao.
“Pháp luật mà không bỏ sót thì làm sao chúng ta lách được.” Dĩ nhiên lúc này đầu óc anh đã không còn tỉnh táo, căng ra như muốn nổ tung, anh nắm lấy tay Ôn Ngọc: “Anh đau đầu quá.... ...”
“Chắc là có thuốc hạ sốt trong hộp thuốc, nhưng mà không thể tùy tiện dùng Penicillin....”
Lục một lúc cuối cùng cũng tìm được, cô bưng một ly nước ấm tới: “Uống nước trước.”
Môi anh nhợt nhạt, nứt nẻ, phủ một lớp da khô trắng bợt, yếu ớt đáng thương.
"Uống một viên thuốc rồi ngủ một giấc cho tốt, nếu sau bốn giờ nữa còn không hạ sốt, thì em sẽ gọi chú Vương lái xe đưa anh tới bệnh viện."
Lục Hiển uống thuốc xong vẫn mạnh miệng, một mực từ chối, "Anh không đi, đàn ông bị sốt thôi mà phải vào bệnh viện, hết sức xấu mặt."
Ôn Ngọc hoàn toàn không đếm xỉa đến anh, toan quay người đi thì anh lại gọi, "A Ngọc, đầu anh thật là đau ——"
"Biết anh nhức đầu rồi ——."
Anh làm nũng, "Em đến sờ anh một chút."
Người đàn ông không mặc gì bọc chăn nhìn cô mà cười ngây ngốc, Ôn Ngọc bị dấy lên tình thương của mẹ chi phối, thì bất đắc dĩ than thở, "Anh thật phiền toái."
Anh giữ lấy tay mát lạnh như khối ngọc của cô, "Em sờ đầu anh."
Dở khóc dở cười, Ôn Ngọc thấy anh chỉ còn thiếu nước gọi cô là mẹ thôi, "Có phải anh đã bị sốt thành ngu ngốc rồi không?"
Anh nắm chặt tay của cô, thỏa mãn thành tiếng, "A Ngọc, em thật tốt, cái gì cũng tốt. . . . . . . . . . . ."
Nửa tỉnh nửa mê lại còn bổ sung, "Lúc không mặc quần áo là tốt nhất."
Hiệu quả của thuốc hạ sốt cũng không lớn, nhiệt độ của anh đo được sau bốn giờ, chỉ giảm xuống mức một trăm lẻ hai, hiệu quả rất nhỏ. Khuôn mặt người sắt không bao giờ bị bệnh Lục Hiển đỏ hồng yếu ớt nặng nề ngủ li bì, Ôn Ngọc lập tức đi xuống lầu dưới để tìm số điện thoại liên lạc của bác sĩ tư gia.
Nói xong tình hình chi tiết, thỏa thuận một khoản thù lao lớn, hẹn tới nhà khám bệnh lúc chín rưỡi tối. Tới khi cô lên lầu lần nữa, đẩy cửa ra, lại không chỉ có một mình Lục Hiển ở trên giường.
Ôn Nghiên mặc trên người áo ngủ gợi cảm mà Vương Mỹ Hiền đã lựa chọn kỹ càng, màu hồng đỏ bằng tơ tằm có đai thắt, lại còn có áo choàng voan mỏng đồng bộ cùng màu, làm lộ ra đôi chân thon dài và bộ ngực đầy đặn. Đang vén chăn lên, cầm lấy côn thịt mềm oặt lười biếng đang nằm úp sấp, rồi vươn lưỡi ra ——
Ôn Ngọc tức giận, chị ta cao hơn cô không ít, rõ ràng những mười centimet.
Giơ tay lên gõ cửa, cô dựa vào cửa lên tiếng: "Quấy rầy thì để sau, chị có thể chờ cho anh ta hạ sốt rồi hẵng thực hiện cưỡng gian được không? Nếu không tôi sợ là một lúc nữa không phải gọi xe cứu thương thôi đâu, mà là phải bấm 999 báo cảnh sát tới nhặt xác."
Mà Lục Hiển thì sao, một dạng như xác chết nằm vắt ngang trên giường, chỉ thỉnh thoảng thốt ra một câu, "A Ngọc, đầu anh rất đau ——"
Cho anh đau đầu chết đi.
~~~~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT