Chuyện vô nghĩa sẽ không bắt tay vào làm, lời nói vô nghĩa cũng không nói ra, Lục Hiển thiết thật thực tế này chân lý.

Không tới ba ngày, Ôn Nghiên liền nhận được tin của luật sư, khi Tần Tứ gia còn sống thiếu một món nợ lớn đến kỳ hạn mà vẫn chưa trả, hôm nay chủ nợ liên hiệp, hướng không có đền bù chịu tặng người thu hồi 3450 vạn khoản nợ khoản.

Ôn Nghiên hơn hai mươi hai tuổi đời, chưa từng cải vả với người đi đường, huống chi tranh luận trên tòa án, tiếp nhận liên tiếp những nghi vấn của luật sư đưa ra, ngôn ngữ nặng nề. Liên tưởng về cảnh tượng đó một chút, quan toà mặc áo khoác đỏ, đội bộ tóc giả to đùng, lạnh lùng ít nói, luật sư áo đen, lời nói sắc bén, thận trọng. các ký giả của những tờ báo nhỏ đến dự thính cầm sẳn giấy bút, thiết tha nhìn lên bảng tin tình cảm hôm nay, viết xong bản thảo 300 chử, lúc này khối tiền lương 1500 nhận được, quản cô bị cáo hay nguyên cáo, thắng hay thua.

Xả hội trong khuôn khổ nho nhỏ, cô sẽ bị nói thành phụ nữ hám tiền hoặc là quả phụ? Cũng không quan trọng, đáng buồn nhất là cả người cả của đều không còn, trở về thời điểm bị người coi thường chê cười.Chẳng lẽ lại muốn đến văn phòng xin việc lại, thay đổi chịu đựng chủ quản thời mãn kinh cay nghiệt?

Bao nhiêu sự không cam lòng đều ở đây, chỉ một câu không có đủ dũng khí, không cần gấp gáp, từ đầu, câu nói chưa chắc một kích phải trúng, trước rộng tung lưới, mới có thể đã tốt muốn tốt hơn.

Ôn Ngọc ôm bả vai chị, hết lòng an ủi, “Chờ em đi liên hệ luật sư, chi tiết còn chưa thảo luận, ai cũng không thể đưa ra kết luận”.

Ôn Nghiên nhìn cô em gái nhỏ của mình, cầm tay của nó, giống như bắt được phao cấp cứu, đem toàn bộ hi vọng để đặt cược, nóng lên làm người ta sợ hãi.

“A Ngọc, A Ngọc, em đi cầu xin Lục tiên sinh giúp chị đi, cầu xin anh ấy giúp chị một tay, chị không thể không có số tiền này, nếu thua kiện, hai bàn tay trắng, chi bằng đốt than tự sát”.

Thật là kỳ quái, rõ ràng là yêu mạng sống hơn người, nhưng mở miệng ngậm miệng đều muốn tự sát, chỉ sợ người bên cạnh không biết cô tinh thông kỹ năng tự sát nhất. Còn lớn tiếng hơn kêu, “Này, em cảnh cáo chị, em sẽ đốt than cho chị chết!”

“Em không đi nấu cơm chị liền chết ——”

“Cái gì? Nước cất bán mười đồng một khối? Không xuống giá chị liền chết.”

Có ý nghĩa hay không?

Lúc này thì Lục Hiển ở thư phòng mở hội nghị bàn tròn, nghe báo cáo, rất có khí thế.

Cố thiếu gạt tàn thuốc, dựa vào thành ghế nói: “Bốn đại lão là một nhóm so ra khó trị, Hỏa Ngưu là Cô Hàn lão, nhìn chằm chằm lợi năm xu ở Tam Mao, muốn tăng giá, chín khối một đường hoàn bán được mười ba mười bốn. Lão Mập Quan hồ đồ ban ngày phát mộng, cư nhiên kêu chia, còn có Song Phiên Đông, thực là ngồi thuốc nổ lớn, chém chết Đức An còn khai chiến, muốn thay mặt Long Hưng chúng ta nuốt trọn Tân Nghĩa Liên, độc chiếm Tiêm Sa Chủy, để cho tôi nói, cứ gọi hắn đi chọn Trưởng Đặc Khu ..., mỗi ngày kêu la khẩu hiệu đầu đường”.

“Để cho bọn họ ầm ĩ, cũng chẳng qua hoành hành một hai năm. Mập quan còn muốn hai năm sau, đẩy lão Mạnh ra ngoài? Ngu ngốc, cũng không có đầu óc? Tôi chưa tuyển chọn thì đương nhiên lấy chủ trương là dân chủ, đến khi tôi làm người nói chuyện, người nào kêu dân chủ ai muốn phản, tạo phản còn không chết?” Lục Hiển ngậm lấy điếu thuốc, ghế bạch đằng bốn chân, anh ngồi ngả ngiêng, đem thư phòng trang nhã biến thành bãi ca múa như trong hộp đêm, viết là bên dưới—— đã vô pháp không còn trời.

“Bằng Tường như thế nào? Vẫn còn ở đang trốn?”

Ngày trước Đức An cùng Bằng Tường theo sát Tần Tứ gia, hôm nay đại thụ cũng bị san bằng đi rể cây, làm sao cành lá Diệp còn đường sống, Đức An chết dưới tay thuộc hạ Sông Phiên Đông, Bằng Tường không tin tức, không cần hỏi, chỉ biết sẽ có cái chết thảm.

Một nhà năm người đàn ông, một người một cái khói, kết thành sương mù dày đặt, không thấy rõ lẫn khuôn mặt lẫn nhau.

Máy báo động khói của thư phòng nhất định bị Lục Hiển phong tỏa, nếu không vì sao lại còn chưa báo nguy lên.

Vẫn là Cố thiếu trả lời, “Song Phiên Đông lập chí tìm ra được hắn ta ra, truyền ra nói, hắn muốn bắt Bằng Tường trong nhà lớn, buộc hắn tahiện thân.”

Lục Hiển nói: “Song Phiên Đông có tâm giết người cao, vừa động thủ muốn là muốn tính mạng cả nhà đối phương.”

Cố thiếu cười nhạo nói: "Ba chữ san bằng nhà làm như thế nào? Quy cũ không phải như củ, có người mắt nhắm mắt mở, cũng có người giống như Song Phiên Đông, lấy chuyện giết người làm niềm vui.” Thấy vẻ mặt của Lục Hiển nên châm chước khuyên, “Này, anh đại D không phải là đang mềm lòng chứ? Tôi ước gì có Song Phiên Đông kết thúc, tiết kiệm thời gian. Lại nói Song Phiên Đông bị bệnh thần kinh, anh đại D anh vừa mới lên, không cần thiết phải dính dáng với hắn ta.”

Lục Hiển thả lỏng mi, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Như thế nào, mấy người các cậu cũng tốt chứ? Tiền có đủ hay không, không đủ cứ mở miệng, tôi đưa thêm cho các cậu.”

Sán Vĩ Tử nói đầu tiên, “Tiền quá nhiều xài không hết, giống như nằm mơ ——”

Đại Bình nói: “Không phải là nằm mộng..., sớm nói ở với anh D, muốn Núi Vàng Núi Bạc đều có.”

Nói năm ba câu nhạo báng, vì đột nhiên anh em nới này không giống với nơi khác, càng phát sinh yêu cầu, miêu tả kế hoạch tương lai to lớn, cuối cùng Lục Hiển kết luận, "Tốt thì làm, mạnh dạn làm, mọi chuyện có tôi chống đỡ cho các cậu."

Anh phải đi làm lãnh đạo binh lính kiệt xuất, cố chủ ưu tú, cuối năm chính phủ đăng báo khen ngợi.

Khi mấy người xuất môn, Ôn Ngọc đã ở phòng khách uống trà chờ một thời gian, Cố thiếu mặt mày thanh tú, anh ánh mắt giống như thư sinh, trên đầu tóc cắt kiểu đầu đinh, cao hơn 190 cm, thân thể Sán Vĩ Tử gầy gò cở bốn lạng thịt , làn da Phú Sinh ngâm đen, có thể ẩn trốn ban đem. Một đám dị thường hành lễ , xa xa gật đầu gọi chị dâu, một tiếng liên tiếp, lớn nhất nhận được ánh mắt của Lục Hiển, lấy được đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play