Đêm đó, Ân Lục Hiển đã suy nghi rất nhiều, nhưng có lẽ vì để chuộc tội nên số mạng của anh
càng thêm tàn khốc, đau đớn đến mức ngất đi, mở mắt ra thì thấy mình
đang ở trong một căn nhà còn được gọi là nhà, đây không phải là Thiên
Đường với những đám mây trắng xốp, bồng bềnh, cũng không có thánh Jesus
mặc áo bào trắng như tuyết đang đọc tội của anh, chỉ có Ôn Ngọc, cô vẫn
giống như trước kia, mặc một bộ áo bông quê mùa đã cũ, mái tóc dài trở
thành 2, 3 cái đuôi sam ngoan ngoan rủ xuống đầu vai. Một khuôn mặt sạch sẽ, nhỏ nhắn, đường nét rõ ràng, dịu dàng uyển chuyển đầy hàm xúc, đẹp
như những bức ảnh của các ngôi sao nữ trên báo.Edittor: Song Giang
Thấy anh tỉnh, cô bình tĩnh hơn, khi sự việc đêm qua xảy ra, cô nhẹ nhang
nói: “Anh đã tỉnh? Có đói bụng hay không? Trong bếp nhà chú Đức vẫn còn
chút cháo nóng, anh có muốn ăn không?”
Sóng gió qua đi, sức
cùng lực kiệt, anh không còn có thể suy nghĩ được nữa, cổ họng bị người
rút sạch nước ra, giọng nói khàn khàn, anh càng nghi lại càng nghi ngờ,
không nhịn được bèn hỏi: “Ôn Ngọc, tại sao………. Tại sao lại giúp anh?”
Ga giường đã được đổi mới hoàn toàn, màu đỏ tươi thay cho màu đỏ thẫm, tất cả đều vui mừng, nơi nơi rộn rã náo nhiệt, những chiếc ga mang theo bột giặt cùng hơi nóng của mặt trời tạo thành những loại mùi hỗn tạp, khiến nhũng người đang ở nơi ẩm thấp sau buổi trưa đã được gió mát hông khô,
mặt trời sưởi ấm.Edittor: Song Giang
“Vì cảm ơn anh đã chịu chơi với em hết trò chơi này, lý do này có đầy đủ hay không?”
Ân Lục Hiển nói: “Ôn Ngọc, em có biết hay không, anh chính là một đống đồ
bỏ đi được vứt bên lề đường, không có chút giá trị cũng không còn ý
nghĩa, em lại lãng phí thời gian trên người anh…….”
“Em làm
gì tự em biết, vả lại em có thể tự suy tính được nhưng anh đang làm gì,
anh có chút thời gian nghĩ chưa? Cả đời quanh quẩn sống sống chết chết,
có mắt lại muốn làm người mù, không chịu mở mắt ra nhìn chính bản thân
mình. Đây là thực lòng, ngay cả đồ bỏ đi cũng có tác dụng, gom chúng lại thành đống, sử dụng lại cũng rất có giá trị. Anh vậy mà ngay cả chính
bản thân cũng không dám đối mặt, nhát gan đến buồn cười.
Ân Lục Hiển không bết làm sao an ủi nói: “Sáng sớm, em lại cùng anh nói triết lý cuộc sống con người…….”
Ôn Ngọc mang một đống quần áo bẩn ra ngoài: “Anh cho rằng em cô đơn đến
mức nhàm chán muốn càu nhàu, vào tai trái ra tai phải không được tốt?”
Thời gian hai người ở chung trong một ngày cũng không tốt đẹp lắm, nhiều
đêm, Ân Lục Hiển đau tới mức gào thét, anh giống như dã thú thử dùng hơi sức toàn thân để thoát ra khỏi xích sắt, cũng dùng răng gặm, cắn da
thịt. Những thớ thịt yếu ớt trên cánh tay phải đã lưu lại tất cả những
vết sẹo lớn nhỏ, lồi lõm, ở bên ngoài da thịt thì tĩnh mạch đứt gãy, máu chảy đầm đìa.Edittor: Song Giang
Ác giả ác báo, nhân quả
tuần hoàn, lúc còn trẻ không có gieo hạt giống tốt, cho dù mười năm hay
hai mươi năm thì những hậu quả xấu vẫn luôn chờ người đến nếm.
Một ngày anh mắng đủ cũng thổ lộ đủ, chán nản mệt mỏi tê liệt ngã xuống
giường, thở hổn hển hỏi Ôn Ngọc: “Em mỗi ngày đều nghe từ ngữ thô tục,
không tức giận, không nổi giận sao?
Ôn Ngọc nâng lên quyển
sách, vẫn không thay đổi: “Ta là tu Phật Pháp nha Lục tiên sinh, tu ở
tâm, tu công chính liêm minh, thay mặt tất cả chúng sinh chịu thêm nhục
nhã, chuyện ác hướng về chính mình, chuyện tốt để cho người. Đố ai có
thể khiến cho Phật Di Lặc giậm chân nổi giận đùng đùng?”
“Thật thâm sâu, không bằng em cắt thịt cho thực tế?”
Ôn Ngọc liếc xéo anh một cái, lạnh nhạt nói: “Em không phải đang cắt thịt, lấy máu để lấy ơn báo oán?”
Ân Lục Hiển trầm mặc, được một thời gian thì cơn đau lại kéo tới, lôi kéo
da đầu, áp chết thần kinh, khổ khổ sở sở đến không còn chút sức lực
nào.Edittor: Song Giang
Tốt hay xấu, Ôn Ngọc nghe xong chết
lặng, cô làm bạn của anh cũng được một thời gian rồi, sau này như thế
nào, cũng không phải là Hoàng Đại Tiên, sao có thể bấm ngón tay là đoán
được kết cục.
Giao thừa sắp tới, cô chú Đức làm đồ ăn tết bận đến mức chân không chạm đất, ngan vịt Kim Phúc buôn bán phát đạt, Ôn
Ngọc đa số thời gian đều ở trong tiệm phụ giúp, Ân Lục Hiển bị bệnh hiểm nghèo giao cho Xuân Sơn chăm sóc.
Mới đầu khi anh nghe thấy
công việc được giao, sợ đến mức mặt trắng bệch, khổ sở cầu xin, ông lớn ở nhà kho khi nổi điên sẽ ăn thịt người, ngàn vạn lần không được bắt anh
đi chịu chết.
Qua mấy ngày, Ân Lục Hiển cùng Xuân Sơn đã trở
thành bạn bè tốt, chính xác mà nói thì lúc Xuân Sơn nhìn Ân Lục Hiển ánh mắt tỏa sáng, lòe lòe kim quang. Mở miệng, đóng miệng, ông lớn thật
xuất sắc, ông lớn từng trải việc đời, ông lớn thật có tiền.
Ôn Ngọc nghe thấy bèn vu khống Ân Lục Hiển dụ dỗ trẻ vị thành niên phạm tội.
Ân Lục Hiển lộ rõ vẻ thoải mái, ngón trỏ chỉ chỉ trên môi, nhướn mày,
trong lòng thần chí phấn khởi: “Cho anh điếu thuốc, Y Toa Bối Lạp”.
Ôn Ngọc cúi đầu, nhặt những thứ bỏ đi trên mặt đất, lúc ngẩng đầu có chút
choang váng, có lẽ do đường máu thấp, làm việc quá mệt mỏi: “Xin lỗi, em đã cai thuốc.”
Ân Lục Hiển tò mò: “Cai khi nào thế? Được bao lâu rồi?”Edittor: Song Giang
Tảng đá không thông suốt, đập vỡ cũng không thay đổi cái nhìn.
Ôn Ngọc nói: “Em niệm Phật, sau khi đọc sách liền hiểu ra, quyết tâm thay
đổi để làm lại chính mình, điều đầu tiên sách viết là không được nghiện
thuốc lá, có thể hay không?”
Ân Lục Hiển bất đắc dĩ nói:
“Mắng em khi không tức giận, hỏi nhiều câu muốn nổi giận, em hôm nay có
tới M không?” Ngoắc ngoắc tay gọi Xuân Sơn nói: “Cháu xem, nữ nhân thật
là khó phục vụ, về sau không bằng cháu cùng đàn ông…….”
“Dừng lại”. Ôn Ngọc muốn kéo Xuân Sơn ra cửa, tránh cho cháu phải nghe đại ca D ăn đồ mặn đầy miệng, không kiêng kị nói nói ngôn ngữ ô uế: “Cháu
không phải nói chuyện khi cháu……”
Anh giả bộ vô tội: “Có phải em không muốn cùng anh nói chuyện, anh không thể làm gì ngoài cùng Xuân Sơn nói, điều này em cũng không cho? Có quyền hay không hả thím”
Ôn Ngọc nói như đinh chém sắt: “Không ai không có quyền tự do nói nhưng
nếu anh không chịu sẽ cho dòng điện 50V thu phục anh”.Edittor: Song
Giang
Hai ta anh che ngực, diễn đến thái quá: “Tôi sợ rồi, ngàn vạn lần không được nha Ôn tiểu thư”.
Hoàn toàn quên mất sự đau đớn từ vết sẹo, đi một bước quên muột bước, không có tiền đồ.
Khó có cơ hội được nghỉ ngơi buổi trưa, cô vốn là nằm gục trên bàn đọc sách ngủ, trong mơ lại thấy anh gọi đến, linh hồn cô tựa như bay tới phòng
kho, cả người rơi vào trong lòng Ân Lục Hiển đang nằm trên giường ngủ,
cô dán vào người anh, yên lặng ngủ.
Những ngày qua cô quá hao
tâm tổn sức, ăn nhân sâm cũng không trở lại như xưa, ngủ quá sâu, trộm
nghe thấy có tiếng ngáy nho nhỏ, hoặc là có tiếng nói chuyện linh tinh,
Ân Lục Hiển lộ ý cười, không dám làm cho cô giật mình thức giấc, đành
phải chịu đựng tới mức suýt nội thương, miệng phun máu tươi.
Khi tỉnh lại kim giờ đã chỉ đúng 6 giờ, ở dưới đất có một chiếc đèn cổ vẫn
sáng như cũ, Ân Lục Hiển ngồi bên cạnh cô, cầm lấy cuốn sách nhỏ đã cũ,
nghiêm túc chăm chỉ tính toán từng câu một, bất chợt từ người anh tỏa ra mấy phần phong độ của người tri thức. Đó là Cố Thành (mắt đen). Chữ
viết đơn giản nhưng lộ rõ hoài niệm, cuốn bên cạnh có một tờ đang viết
“xa và gần”.Edittor: Song Giang
Anh,
Nhìn em một lúc,
Rồi lại nhìn mây,
Em cảm thấy được,
Chúng ta ở rất xa,
Nhưng anh với mây rất gần.
Ôn Ngọc hỏi: “Anh đọc cái này, sẽ không nhức đầu?”
Khép sách lại, Ân Lục Hiển mở rộng
bàn tay vuốt ve bìa sách, ánh mắt từ bìa sách trừu tượng đi lên nhìn đôi môi của Ôn Ngọc, cười cười nói: “Quá nhàm chán, không còn việc gì
khác, không còn cách nào khác là đọc sách tiêu khiển. Thế nào? Tại sao
lại không cho?”
Ôn Ngọc cười, đại ca D khi đi học thì hình
ảnh phải quý giá cỡ nào, phải chụp hình để lưu giữ, cho người đời sau
chiêm ngưỡng.
Mà Lục Lộ Vẻ đâu rồi, ma xui quỷ khiến, anh bị ý muốn lúc đầu thúc đẩy, khẩn cấp muốn
biết bao nhiêu cái đau đớn cùng khổ sở được trộn lẫn để tạo thành một
đêm không ngủ, một mình cô đơn ngồi dưới ánh đèn, lại đọc một quyển vở
ghi chép.
Cô đang suy nghĩ gì, cô muốn tìm cái gì
trong lúc bất chợt, không rõ sự
tình, mỗi một thứ anh đều muốn biết.
Tính tình lề mề, sợ hãi, rụt rè sao xứng làm đại ca D.
So sánh mới bắt đầu trở nên mới lạ, kích thích, thử thăm dò trò chơi,
trước mắt nhao nhao đến hỗn loạn, tư tưởng tình cảm càng khiến người ta
lo lắng vô cùng, tâm loạn như ma. Edittor song song
Nhưng nó cứ như vậy xảy ra, ngoài dự đoán, không biết thật là xấu, càng không biết làm thế nào để thay đổi.
Anh nói với cô: “Ôn Ngọc, Ôn Ngọc,…… anh bị bệnh nặng, so với hút thuốc
phiện còn nặng hơn, Chung Phân Phân muốn mạng người.
Cô trấn an anh: “Yên tâm, đến lúc đó em sẽ nhặt xác cho anh, để cho anh an ổn ra đi”.
“Anh thật hạnh phúc, trên đời này cuối cùng anh cũng tìm thấy có người cam tâm nhặt, lập bài vị”.
“Lại nói loạn, không cho anh ăn cơm nữa, làm quỷ chết đói xuống địa ngục”.
Không gì tự nhiên lại nghiện cãi nhau, hai bàn tay trắng, ngược lại rất nhẹ nhõm.
Một đêm trước lễ mừng năm mới, Ân Lục Hiển rốt cục được đi hông mát, chủ
nghĩa đàn ông của anh phát triển tốt cực kì, tuyệt đối không chịu hạ
mình cầu xin đàn bà, bắt đầu làm cho Xuân Sơn và chú Đức thay phiên nhau oanh tạc Ôn Ngọc, tháng 2 có 28 ngày, anh sớm một chút đến nhà may
Vương Tài đặt vài bộ quần áo mới thay chú Đức. Bộ tây trang có chiếc
quần ống loe, chỉ thiếu một chiếc dây chuyền vàng to, thắt lưng da thì
biến thành nhà giâu mới nổi.
Ôn
Ngọc thấy anh giống người hoang dã, đầu tóc rối bời, bẩn thỉu, kéo anh
sang nhà chú Thúc, để anh ngồi trên cái ghế trước mặt gương, lấy chiếc áo mưa nilon khoác lên người, buộc vô cổ để giữ. Cô chạy ra cửa, không tới 10
phút đã trở lại, trong tay cầm một máy cạo đầu (tông-đơ) màu xanh bọc
bằng dây điện đã bị gỉ, có trời mới biết cô ở bên nhà hàng xóm lừa gạt
gạt, còn dùng lời ngon tiếng ngọt, nhanh nhẹn giảo hoạt như một tiểu hồ
ly, câu cầu xin nào cũng dính đầy mật đường ngọt lịm, cho dù là ai đi
chăng nữa cũng không thể cự tuyệt.
Cô tìm thêm một thanh
lược, bỏ ra khỏi bao nilon, ngón tay đưa vào cái bộ tóc giống tổ chim,
ước lượng qua một lần chiều dài
định cắt, trông cô thật có tư thái làm thợ.
Ân Lục Hiển cau mày nghi ngờ nói: “Tóm lại là em có thể làm hay không? Anh cũng không phải là không trả nổi tiền cắt một cái đầu, để em cắt tóc
anh thấy mình giống như một món đồ chơi bị mang ra làm thí nghiệm”.
“Im lặng có được hay không? Nếu em phân tâm, tay mà run không cẩn thận làm
anh mất một tai thì sao? Cuối năm thấy máu là điềm xấu, giống con khỉ cả một năm không may mắn, ai phụ trách bồi thường?”
“Ta bồi thương cho em, ai bồi thường cho ta một chiếc tai? Ôn Ngọc, Ôn Ngọc tiểu thư, em có tin hay không, đến
gia ta nhất định bị em là giận mà chết?”(edittor song song )
Cắm điện vào, đẩy nút từ OFF lên ON, trong nháy mắt cái máy ông ông ông
động mạnh, Ôn Ngọc cũng giật mình, nhìn đến trong gương, Ân Lục Hiển lộ
vẻ mặt sáng tỏ- không vần giả bộ, anh biết em là tay mơ (không biết gì
cả).
Đợi cô cầm chắc tay, đẩy tay muốn cắt, anh một dáng
vì nghĩa quên thân, khẳng khai chịu chết, hại cô không nhịn được cười,
nắm lấy bả vai anh, ôm bụng cười tới nửa phút mới đủ, thật lòng an ủi:
“Thả lỏng đi Ân tiên sinh, em đảm bảo anh không chảy máu, không đau đớn. Chỉ cần anh ngoan ngoan ngồi im, chờ một chút là xong thôi”.
Ân Lục Hiển méo mặt, nhìn hình ảnh cô trong kinh, hứng thù dạt dào: “Một
câu nói hay hệt như mới phá qua tấm thân xử nữ, nhất là em phá ta, không phải ta làm rách của em. Nói thật đi Ôn Ngọc, có phải hay không ở trong trường học
em bị bạn xấu dẫn đi xem phim “ngọc bồ đoàn”, “ngọc nữ tâm kinh”, “thập đại khốc hình”?”
Đẩy lưỡi dao cắt bỏ phần tóc dư thừa, từ
đỉnh đầu tới gáy, dọc theo sợi nilon đã chăng từ trước, cạo đều ba
đường, Ôn Ngọc tranh thủ lúc rảnh rỗi, khóe miệng co rút manh liệt đáp
lời anh: “Lão già, muối mặt, anh nói cái gì ghê tởm vậy? Anh cho rằng em là anh? Mỗi đêm ngủ đều ôm một sấp tạp chí sắc tình sao?”
Ân Lục Hiển lộ vẻ phản bác: “Không có chứng cứ không nên nói loạn, em ngũ
cùng với ta bao lâu, mọi thứ đều biết rõ. Chỉ là cùng với em nói chút chuyện thôi cũng đâu
có gì, dù sao thì sớm muộn gì cũng về nhà ta làm bà hoàng, không chỉ nói ngoài miệng, mà ở trên giường cũng phải nói, còn phải làm ở trên
giường, về sau cũng không có được nhìn người con trai khác”.
Ôn Ngọc nắm tay thành quyền gõ vào đầu anh, gõ nát cái miệng chuyên nói xằng nói bậy.
Anh còn nói, đợi em dùng cái cây này lấy mạng!”
Ân Lục Hiển bừng tỉnh, đột nhiên hiểu ra: “Oh, thì ra là Ôn tiểu thư không có ý
đó, là một tiểu hòa thượng tốt. Bất quá, em có biết phải có thiên quân
vạn mã, hàng vạn mũi tên mới có được khí thế”.
“A” anh là nói cô vừa vô tâm vừa cố ý, gây họa còn dám che miệng cười trộm, mắt đen
lúng liếng cười đến cong tựa như trăng khuyết, thông qua mặt kinh cô len lén quan sát sắc mặt của anh, nhịn cười nói: “Sorry (xin lỗi) Ân tiên
sinh, em một mực nghe anh nói chuyện, nhất thời không chút chú ý, đem
đầu anh cạo trọc”.
Phía trên tai phải, một mảng lớn trống không.
Cô còn cố tình thêm mắm thêm muối, lại gần tai anh nói: “Chúc mơ ước của anh trở thành sự thật, lão đầu trọc”.
Ân Lục Hiển không còn gì để nói, một tay giữ chặt cánh tay cô, nhẹ nhang
linh loạt vắt qua vai, ấn cô ngồi xuống chân anh, chỉ bằng một cánh tay
đã ôn định được thân thể gầy gò của cô, anh lập tức truy tìm đôi môi đã
nhớ nhung từ lâu, răng trên răng dưới nhẹ động, nhẹ cắn môi dưới của cô, tê tê dại dại, từng chút từng chút, chua và đau, yếu ớt lay động đến
từng dây thần kinh. Môi cô còn lưu lại chút hương từ son dưỡng môi, nhàn nhạt mùi cam, nhàn nhạt hơi thở
thiếu nữ quanh quẩn thành từng tia trên đầu lưỡi.
Dịu dàng dẫn dắt, nắm kéo, làm người khác say mê, xâm nhập lưu luyến quên trở về.
Từ bắt đầu lướt qua rồi dừng đến khi ôn hôn triền miên, cùng bình thường
thật khác biệt, anh đã muốn cô thì càng không cho cô lùi bước, đầu lưỡi
anh mang theo đau khổ, chống đỡ, cậy mở ra hàm răng của cô, cùng đầu
lưỡi cô quấn lấy, người lui ta tiến, ta tiến người lui, tựa như một
chiến dịch chỉ có điều quân viễn
chinh thật mập mờ, lại tùy ý phóng túng, trong phòng trống rỗng, anh mút hết dưỡng khí của cô, khiến cô thở không thông, có tiếng đập đập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT