Ánh nắng vàng của mặt trời trãi
trên hành lang dài, một đôi chân nhỏ nhắn bước đi, cô nhóc nở
nụ cười xinh như thiên thần hướng đôi mắt to tròn về phía ánh
sáng vàng. Trong vô thức khi nhìn ánh nắng cô cảm thấy hạnh
phúc, ánh nắng nhẹ nhàng này làm cô thấy bình yên như có một
ai đó đã đến và làm sự cô đơn trong cô tan biến.
Hiểu
Minh tiếp tục đi về lớp học mới chợt nhớ đến Tuệ làm cô
chẳng còn thấy vui nữa. Cô đến nép người bên cửa lớp lén nhìn vào bên trong, phát hiện không có sự có mặt của Tuệ làm cô
thấy nhẹ nhỏm. Lấy lại dáng vẻ tự tin, cô đi vào lớp.
Vừa về đến chỗ ngồi cô đã thấy hình ảnh làm mình tức điên lên,
Hoàng Phong đang ăn hộp kem mà lúc sáng cậu đã cho cô.
Không có lấy một sự đáp trả, Hiểu Minh khẽ ngẩn đầu lên, vẫn là
gương mặt lạnh lùng, cô nghĩ rằng chắc anh không nghe được điều
cô nói nên cố nói to hơn nhưng chẳng khá lên được bao nhiêu.
Với bản tính hằng ngày của mình thì Hàn Thiên chắc đã xử đẹp
người gây ra chuyện này rồi, nhưng không hiểu sao khi nhìn cô như
vậy anh lại không thấy tức giận nữa. Hàn Thiên lướt qua người
cô, đi về chiếc bàn cuối ở dãy thứ hai - chiếc bàn sau ngay
bàn của Hiểu Minh ngồi xuống, gương mặt vẫn lạnh lùng như không nhưng ánh mắt có chút hoang mang.
Cả ba người Trong Quân,
Quang Duy và Khải Tuấn như không tin vào mắt mình "Chẳng lẽ sau
khi đi Mỹ cậu ấy đã thay đổi?", "Người vừa rồi là Hàn Thiên
sao?", "Có chuyện gì đó không ổn?". Đó là suy nghĩ trong đầu
lần lượt của ba người họ. Họ thật sự không thể tin vào những
gì họ vừa chứng kiến.
- Mấy em về chỗ trống gần đó ngồi luôn đi - Tuệ lên tiếng, tìm cách làm êm mọi chuyện xuống.
Nghe vậy cả ba vội về chỗ ngồi. Khải Tuấn ngồi xuống chiếc bàn
trống bên cạnh Hàn Thiên, tức sau bàn của Hoàng Phong. Còn
Trọng Quân và Quang Duy ngồi ở chiếc bàn thứ ba ngay trước bàn
của Hiểu Minh và Hoàng Phong.
- Sao em còn chưa về chỗ đi
hả? - Tuệ nhìn Hiểu Minh, thấy cô vẫn còn chưa lấy lại tinh
thần cho lắm liền lên tiếng.