Sau một hồi cố gắng, cô cũng chen được vào đó và ôm được mớ kem màu xanh lục ra ngoài. Cô nhìn Hàn Thiên bằng ánh mắt tự hào, cô có thể làm được mà không cần giở “thủ đoạn” như anh. Bỏ mấy hộp kem kia vào xe đầy, Hiểu Minh lại lao vào đám người kia để lấy thêm kem.
Sau một hồi vật vả Hiểu Minh có được khá nhiều kem có dấu ấn giảm giá. Chúng chiếm hơn phân nửa diện tích xe đẩy của cô. Hiểu Minh nhìn những thành phẩm mình lấy được rồi nhìn sang anh đầy tự hào.
Hàn Thiên với biểu cảm chẳng mấy quan tâm đẩy xe đi. Hiểu Minh nhìn theo anh đầy bực tức. Nhìn cái mặt đó làm cô chỉ muốn đánh cho một cái. Nhưng cô nhóc có biết đâu, đằng sau dáng người cao ngạo đang thong thả bước đi kia, Hàn Thiên khẽ cười vì hàng động trẻ con của cô.
*** Tư gia nhà họ Triệu. Khải Tuấn và Quang Duy đang bơ phờ ngồi trên sofa. Sau một hồi nhọc công dọn dẹp thì bây giờ tất cả mọi nơi đã sạch sẽ, và tất nhiên là cả phòng khách mà họ lau dọn cũng vậy. Bây giờ hai người mới hiểu công việc của một người giúp việc khổ sở ra sao.
Trọng Quân vừa hay lúc đó từ trên tầng 2 bước xuống thì liền nhận được cái nhìn nguy hiểm của Quang Duy và Khải Tuấn. Nếu không tốt bụng nghe lời anh đến đây thì thân thể họ đâu có ra nông nổi này.
Trọng Quân nhẹ nhàng chuyển mình đi vào nhà bếp, nếu bây giờ anh ra đó thế nào cũng bị hai người họ giết chết.
Nói là nhóm người vậy thôi chứ thật ra thì có mỗi mình Nhật An là biết nấu ăn, ba người kia chỉ việc có nấu cơm và cắt rau củ là xong.
Hiểu Minh nép người ở cầu thang, điệu bộ canh phòng quan sát nhà bếp. Lúc nãy, trên đường về nhà Nhật An có nói rằng hôm nay anh sẽ nấu cà ri nên tất nhiên cái thứ màu vàng mang tên “khoai tây” sẽ là nguyên liệu không thể thiếu rồi.
Một lúc sau, Nhật An đã xong việc và ra khỏi nhà bếp, Hiểu Minh liền nhanh chân chạy vào đó. Cô lấy thêm khoai tây trong bịch ra và với ngay con dao để gọt vỏ.
- Cậu đang làm gì thế? - Hiểu Minh giật mình thả rơi con dao xuống đất vì câu nói của Trọng Quân.
- Cậu không sao chứ?
Trọng Quân lo lắng sợ con dao rơi xuống cắt vào chân cô liền chạy đến. Nhưng vừa đến cạnh thì anh lại bị Hiểu Minh đánh một phát vào vai.
- Cậu điên à! Làm tớ giật cả mình.
- Cậu làm chuyện gì xấu hay sao mà lại sợ như vậy. Nhưng có cần phải đánh mạnh vậy không? Đau quá! – Anh xoa vai tỏ vẻ đau đớn.
- Cậu không sao chứ? Xin lỗi nhé. Nhưng do cậu trước mà, khi không lại xuất hiện ở đây. – Hiểu Minh vội đỡ người Trọng Quân. Nhưng cô đánh nhẹ lắm mà đâu đến nối phải ôm vai đau đớn như vậy.
Hiểu Minh liền nhặt con dao dưới đất lên rửa sạch. Nhìn điệu bộ luống cuống của cô khi cầm dao là anh cũng đủ biết rồi, không cần thận một tí là cô sẽ tự cắt vào tay mình ngay. Trọng Quân lấy con dao khỏi tay cô:
- Con có chuyện muốn nói với mẹ! Mẹ đừng bắt con đi xem mắt nữa, được chứ? Thật sự con hiểu những gì mẹ nghĩ, mẹ muốn tốt cho con. Nhưng mẹ à, con lớn rồi. Con có thể tự tìm lấy hạnh phúc của riêng mình, tìm một người yêu con thật lòng và con cũng yêu người đó thật lòng. Con không muốn phải có môt cuộc hôn nhân tương xứng với địa vị nhưng không có tình yêu.
- Mẹ xin lỗi con trai à, mẹ cứ mãi nghĩ đến mình mà quên đi suy nghĩ của con. Mẹ xin lỗi! - Những giọt nước khẽ tuông rơi trên gương mặt phúc hậu. Bà không thể kiềm chế được cảm xúc trong mình nữa rồi
Minh Hạo đưa tay lau những giọt lệ trên khoé mắt bà. Anh nhẹ ôm lấy bà - người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời anh, người đã sinh ra anh và thương yêu anh vô điều kiện…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT