Hiểu Minh không tài nào hiểu nổi, ai có thể làm chuyện đó được chứ? Không thể nào là La Anh được. Mặc dù biết cô ấy chưa được bao lâu nhưng Hiểu Minh có thể chắc chắn La Anh không làm chuyện đó. Nếu là bảo vệ của trường thì khi đóng cửa cũng có thể dễ dàng thấy cô từ bên ngoài hành lang. Nhưng cửa lại bị khoá!? Ai có thể làm như vậy? Và tại sao lại nhắm vào cô?
Hiểu Minh bỗng nhớ về Hàn Thiên, những âm thanh đập mạnh vào cửa và… gương mặt nhẹ nhõm của anh khi nhìn cô, có vẻ anh đã rất lo cho cô thì phải…
Hiểu Minh lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ rắc rối và phức tạp ấy. Cô không thông minh như thám tử, không tài giỏi như cảnh sát, cũng không có linh cảm nhạy bén như phóng viên nên mấy vụ suy luận, suy đoán đó bỏ ra khỏi đầu là cách tốt nhất.
Ôm lấy con gấu bông vào lòng, Hiểu Minh nhắm mắt đưa mình vào giấc ngủ. Bỗng cô giật bắng người dậy, mắt mở to ngỡ ngàng. Hình như lúc đó cô đã ôm anh thì phải?! Còn cả câu nói đó nữa… “Sao giờ anh mới đến… Tôi sợ lắm…” Ôi thánh thần ơi!!!! Cô điên thật rồi mà! Tại sao cô lại làm vậy trước mặt anh? Thật muốn đánh bản thân một trận quá! Làm sao ngày mai cô dám nhìn anh đây chứ?
Bầu trời đêm ít sao và gió lạnh. Ánh trăng vàng nhạt màu nhẹ soi vào căn phòng ấm áp. Cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi và chìm vào giấc mơ của riêng mình… trái tim bồ công anh bé nhỏ đã có một chút bất ổn…
Quang Duy cứng họng sau câu nói của Hàn Thiên. Có bao giờ cậu thắng được anh trong chuyện lý luận chưa nhỉ? Hình như là chưa thì phải!?
- Tuy chưa biết họ là ai nhưng có thể chắc chắn được một điều, một trong hai cô gái đó đang học ở chung dãy nhà với chúng ta – một nữ sinh lớp 10.
Thấy mặt hai người vẫn còn ngơ ngẩn, Trọng Quân giải thích:
- Trong đoạn CCTV đó có quay được bảng tên của một trong hai cô gái. Một chiếc bảng tên màu đỏ mà chỉ học sinh khối 10 mới có. Nhưng vì cô gái đó chỉ lướt qua một chút lúc ra dấu hiệu cho người kia nên không thể thấy được tên của cô gái đó. Cậu cũng biết điều đó đúng không Hàn Thiên?
Cả ba đồng loạt nhìn về người phía trước. Hàn Thiên quay lại không một chút biểu cảm:
- Ừ. 80% là cô gái kia cũng là học sinh lớp 10.
Khải Tuấn và Quang Duy giờ mới hiểu ra những gì hai người họ nói. Bảng tên của trường trong năm học này là ba màu đỏ, xanh lam và xanh lục cho ba khối 10, 11 và 12. Nên nếu có bảng tên là màu đỏ thì đích thị là học sinh lớp 10 rồi. Hai cậu chỉ chú ý vào gương mặt của hai cô gái đó mà chẳng để ý đến phù hiệu nên suýt chút đã bỏ mất một thông tin quan trọng. Thật là bất cẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT