Sáng hôm sau, Dương Vi dậy từ rất sớm Cô mặc bộ đồng phục lên người rồi xoay mấy vòng trước gương, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc hưng phấn khó diễn tả. Hôm nay cô sẽ đi học, lần đầu tiên được đến trường.
Đêm qua Dương Vi hầu như không chợp mắt chỉ để lên mạng tìm hiểu cuộc sống học đường của học sinh Việt Nam. Cô lẩm bẩm lại một số nội quy chung mà hầu như trường học nào cũng có. Đại khái đã nắm được một số điều cơ bản. Bên cạnh đó cô cũng tranh thủ tìm hiểu về ngôi trường mới của mình. Theo như trên mạng nói thì đây là ngôi trường dành cho học sinh có bối cảnh gia đình hạng trung trở lên với chất lượng giáo dục tốt cùng cơ sở vất chất hiện đại. Tuy nhiên cũng có những bài đăng trên mạng xã hội của một số học sinh trong trường nhắc đến những quy tắc ngầm tại nơi này.
Tất cả những điều trên càng khiến Dương Vi vô cùng tò mò và chờ đợi ngày đi học đầu tiên.
Dương Vi ngồi trước bàn trang điểm một lúc lâu nghĩ về hình ảnh nên dùng để đi học. Như thế nào mới phải, ngây thơ đến ngu ngốc, hay sành đời, hiểu chuyện. Cô suy nghĩ một hồi thì bỗng dưng nhớ đến lời Dương Vỹ dặn ngày nhỏ: “ Khi đến nơi mới, đầu tiên phải tỏ vẻ yếu đuối, sợ hãi để đối phương không đề phòng mà bộc lộ bản chất của mình, khi đó mới có thể tìm được cách thích nghi phù hợp.”
Dương Vi búng tay cái tách và quyết định không trang điểm. Trước đây tuy bị cận nhưng cô ít khi nào đeo kính, vì nghĩ rằng mọi thứ không quá khó để nhìn và mang theo vô cùng vướng víu. Hôm nay cô quyết định sử dụng vật này thử một lần.
Sau khi hài lòng về bề ngoài của mình, Dương Vi vui vẻ xuống phòng khách. Vừa xuống đến nơi thì Minh Vũ và Hải Anh dừng công việc đọc báo của họ lại và đi ra chiếc xe ôtô đã đợi sẵn ngoài cổng. Khi đã vào bên trong xe, Minh Vũ nhìn Dương Vi không khỏi trầm trồ ngạc nhiên.
_ Như tên trộm vượt ngục bị cảnh sát đuổi theo. May mà nhờ có tôi cứu thoát.
Minh Vũ chưa kịp lên tiếng thì đã bị Hải Anh cướp lời, khóe môi hắn hơi cong lên, không rõ là đang cười hay chế giễu. Gương mặt thanh tú của Dương Vi bỗng chốc tối sầm, tuy là đang so sánh nhưng hắn vẫn không quên việc nhắc lại công ơn mà hắn đã làm với cô.
_ Không có tôi giờ chắc anh chẳng ngồi đây.– Dương Vi nhanh chóng khôi phục tâm trạng háo hức đi học của bản thân điềm nhiên đáp lại.
_ Đây là lí do cô đi cùng với chúng tôi.
Hải Anh nhún vai, mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Hắn luôn như thế, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về một khoảng không vô định ngoài cửa sổ mà trầm ngâm không nói gì. Hắn để hồn mình rời khỏi thân xác, chỉ chìm trong chuỗi kí ức vừa tốt đẹp vừa đau thương mà chỉ có hắn biết. Những lúc như thế từ đôi mắt màu nâu lạnh nhạt kia luôn luôn có một cơn sóng nhỏ chuyển động nhẹ nhàng nhưng phát ra nỗi buồn mênh mang.
"Jun. Lúc này em đang ở đâu? Bao nhiêu năm qua có bao giờ em nhớ đến tôi?"
Dương Vi cũng chẳng có gì để nói nữa, cô ngồi suy nghĩ đến những gì mình sẽ trải nghiệm ở trường học. Minh Vũ ngồi giữa không khí vừa nóng vừa lạnh như thế này không mấy thoải mái, anh giục tài xế chạy xe nhanh đến trường để thoát khỏi cảm giác tồi tệ này.
Xe vừa dừng lại trước cổng trường, Dương Vi bước xuống xe, quan sát ngôi trường xa hoa này bằng sự phấn khích, trường học cũng không đến nỗi tồi tệ như một số ý kiến tiêu cực trên mạng mà cô đọc được tối hôm qua. Thấy Dương Vi mắt sáng rực như người tỉnh vừa được lên thành phố, Minh Vũ liền lên tiếng.
_ Dù em chưa đi học, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Nghe lời Minh Vũ nhắc nhở, Dương Vi vội thu lại hình ảnh hiếu kì ban đầu. Im lặng đi theo Minh Vũ và Hải Anh vào trong. Mọi người xung quanh nhìn thấy Minh Vũ và Hải Anh đều không khỏi ngạc nhiên, sân trường vốn yên tĩnh bây giờ rộ lên tiếng bàn tán.
_ Anh đưa em lên lớp nhé.
_ Không cần đâu, anh đưa em sơ đồ được rồi. Em muốn ghi nhớ đường đi.
Lôi tấm bản đồ từ trong balo ra, Minh Vũ hướng dẫn cho Dương Vi vài điểm quan trọng.
_ Trường chúng ta rất rộng. Có tổng cộng 3 khu chính. Chúng ta học ở khu B. Khối 11 dãy 2. Phòng thứ 2. 11A2. Tụi anh học 12A1, dãy 3. Có gì em cứ qua tìm.
_ Em nhớ rồi. Cảm ơn anh.
Trên đường đến lớp. Dương Vi đi ngang quá rất nhiều phòng học của trường. Bàn ghế được kê ngay ngắn thành ba dãy. Bảng trắng dùng bút lông còn có cả máy chiếu và một dàn máy tính hiện đại phục vụ cho công tác giảng dạy của giáo viên. Trong lúc đang quan sát đến thất thần, một bàn tay chạm chẹ lên vai khiến Dương Vi giật mình, suýt nữa thì tung đòn phản kích. Rất may cô chợt nhớ ra mình đang ở trường học. Lại còn đóng vai một nữ sinh ngây thơ và trong sáng.
_ Dương Vi, là cậu.
_ Hoàng Ân? Cậu cũng học ở trường này.
_ Ừ. Cậu mới nhập học đúng không? Lên lớp cùng tớ đi.
Có Hoàng Ân đi cùng Dương Vi cũng không cần phải sử dụng bản đồ nữa. Khi biết được cậu ta học cạnh lớp mình Dương Vi thấy cũng khá tiện đường nên cũng không còn thấy áy náy. Suốt cả đường đi, Hoàng Ân đóng vai trò của một hướng dẫn viên thực thụ, giới thiệu cho cô toàn bộ các phòng chức năng mà họ đã đi qua.
Cũng từ đây cô biết được thêm một số thông tin khác mà cô chưa từng thấy trên mạng. Ngôi trường này là do các tập đoàn đầu tư vào nên chất lượng trường học tất nhiên không có nơi nào sánh bằng. Tuy nhiên ở trường cũng có một số quy luật nhất định. Vì hiệu trưởng của trường còn rất trẻ, vẫn còn đang theo học Tiến sĩ tại Anh Quốc nên quyền điều khiển trường học toàn bộ thuộc về Hội học sinh. Họ có 4 thành viên, là những người có quyền lực nhất trường. Họ chi phối mọi thứ, họ là luật pháp, là nội quy tại nơi này. Nhưng đối với những sự kiện lớn vẫn phải thông qua sự chấp thuận của vị hiệu trưởng bí ẩn kia. Khi nhắc đến Hội học sinh, thái độ của Hoàng Ân thể hiện rõ sự khó chịu. Cậu ta không thích 4 người này nhưng không thể thay thế họ.
_ Khi sáng cậu đến trường bằng gì?
_ Đi nhờ xe của hai anh học lớp 12. Bọn họ ở gần nhà tớ và cũng học chung trường nên đi cùng thôi. - Một lí do chính xác gần 90%.
_ Không biết tớ biết họ không.
_ Anh Vũ và Hải Anh lớp 12A1
Bước chân của Hoàng Ân chậm lại. Cậu quay sang nhìn Dương Vi một cách kì lạ và lo lắng.
_ Cậu đừng thân thiết quá với bọn họ.
_ Vì sao? - Dương Vi hỏi, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Cô quen biết với hai người kia lâu hơn Hoàng Ân. Hơn nữa ấn tượng lại còn rất tốt. Cô không thích bất kì ai nói xấu về bạn của mình.
_ Như tớ đã nói. Người của hội học sinh không có gì tốt cả. Hai người đó là Hội trưởng và Hội phó. Bọn họ còn có liên quan đến Xã Hội Đen.
_ Ừ. Biết rồi. Thôi tớ vào lớp đây.
Vừa tới cửa lớp Dương Vi liền chấm dứt cuộc trò chuyện này. Ấn tượng của cô dành cho Hoàng Ân bỗng chốc giảm đi vài phần. Nếu chỉ vì hai người họ liên quan đến xã hội đen mà khuyên cô tránh xa thì đã là một sai lầm. Nếu không vì liên quan đến xã hội đen thì bọn họ có gặp nhau được hay không. Đúng ra giờ này cô đang nằm phơi nắng ở Hawai, còn hai người kia có khi nằm trong bệnh viện còn chưa tỉnh lại.
Vừa bước vào lớp, Dương Vi đã nhận được nhiều ánh mắt kì lạ từ tất cả mọi người. Những tiếng bàn tán nhỏ bắt đầu vang lên khiến cô ngày càng mờ mịt và bối rối. Đây là lần đầu cô trải qua tình huống này.
Từ cuối lớp, một nam sinh bước lên. Cậu có vẻ ngoài khá thu hút với hiều cao một mét tám, mái tóc đen hơi dài cùng nụ cười ẩn hiện trên môi. Cậu đứng ra giữa lớp dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua một lượt từng nhóm người đang bàn tán. Lập tức những tiếng xì xào nhanh chóng biến mất thay vào đó là không gian im lặng đến rợn người, cả tiếng gió phả ra từ máy điều hòa vẫn nghe thấy rõ. Thấy tình hình đã ổn, nam sinh bước đến trước mặt Dương Vi, nở nụ cười thân thiện khác hẳn với sự lạnh lùng khi nãy.
_ Chào mừng bạn đến với tập thể 11A2, Dương Vi. Mình là Gia Hưng. Lớp trưởng. Khi nãy mọi người chỉ tò mò về học sinh mới chứ không hề có ý gì đâu. Bạn đừng để ý.
_ Cảm ơn. Ừm. Mình ngồi ở đâu nhỉ?
Gia Hưng dẫn Dương Vi đến một bàn học gần cuối lớp. Sau đó liền gửi cho cô thời khóa biểu và bản nội quy của trường.
_ Trong lớp còn ba chỗ trống. Bạn ngồi một bàn riêng cho thoải mái. Bàn của mình ở phía sau, cần giúp đỡ gì cứ nói.
Lúc này trong lớp tuy không còn tiếng xì xào nữa nhưng vẫn có những ánh mắt hiếu kì nhìn Dương Vi chằm chằm. Qua những lời nói vừa rồi của Gia Hưng cũng khẳng định cho bọn họ hiểu một điều. Người mới đến này được sự bảo hộ đặc biệt của Hội Học Sinh. Không được gây sự.
Gia Hưng là lớp trưởng, việc đón học sinh mới không phải lần đầu tiên. Cậu vẫn luôn giữ nụ cười trên môi cùng thái độ thân thiện với người mới nhưng đầy cảnh cáo người cũ như vậy. Vừa khiến học sinh mới an tâm, mà học sinh cũ cũng không dám dở trò. Lí do Gia Hưng có khả năng dùng ánh mắt đe dọa hơn ba mươi học sinh cũng khá đơn giản. Chỉ vì cậu là thành viên của Hội Học Sinh.
Ai cũng biết rõ, Gia Hưng bề ngoài tuy thân thiện nhưng lại không thích ai ở gần mình. Nếu Dương Vi được ưu ái như thế, hẳn là có lí do.
Dương Vi học hành rất tập trung và chắm chỉ. Dù những kiến thức này đều đã học qua nhưng cô vẫn rất tập trung lắng nghe và cẩn thận ghi chép, chú thích đầy sách giáo khoa. Đối với cô, ôn lại những gì đã được học cũng rất thú vị, như thế sẽ nhớ được rất lâu.
Ba tiết học liên tục trôi qua, tiếng chuông reng báo hiệu giờ ra chơi. Dương Vi vươn vai đầy mệt mỏi. Vì ngồi một mình một bàn nên cô có thể nằm dài ra bàn mà không phiền đến mọi người xung quanh. Dương Vi chưa nhắm mắt được năm phút thì liền có bạn cùng lớp đánh thức. Họ bảo có người đang tìm cô. Dương Vi vươn vai rồi bước ra ngoài đầy mệt mỏi.
_ Buồn ngủ lắm sao?
Minh Vũ hỏi Dương Vi khi vừa nhìn thấy gương mặt mơ màng của cô. Cô vẫn đang buồn ngủ nên gật đầu cho có lệ rồi bước theo Minh Vũ và Hải Anh đi đâu đó mà cô cũng không rõ.
Ba người dừng lại ở một phòng ăn lớn, cơn buồn ngủ của Dương Vi bỗng chốc biến mất vì sự hoành tráng của nơi được gọi là canteen. Cô không biết mình có đi nhầm vào một nhà hàng hay không.
_ Để anh giới thiệu em với một vài người bạn.
Minh Vũ đẩy Dương Vi đến một chiếc bàn lớn, nơi có hai nam sinh đã ngồi sẵn. Cảm giác bất an bắt đầu xuất hiện khi cô cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn cô. Dương Vi hy vọng mình không bị mắc bệnh hoang tưởng bởi vì tất cả ánh mắt đó đều đầy sát khí. Không phải vì cô đang ngồi chung với Hội Học Sinh huyền thoại đấy chứ.
_ Xin giới thiệu với các cậu. Đây là người đã cứu mạng tớ.
Tất cả mọi hành động đều bị dừng lại trong giây lát. Một người đang uống nước thì bị sặc, người còn lại liền gỡ tai nghe ra để xác nhận mình không nghe nhầm.
_ Anh Vũ, anh nói thật? – Một người vội hỏi Hải Anh. Đồng thời cậu ta cũng nháy mắt với Dương Vi, mấp máy môi hỏi cô "Hey, nhận ra mình không?".
Dương Vi đáp lại cậu ta bằng một nụ cười nhẹ. Người này, năm phút trước vẫn ngồi sau lưng cô nhưng không biết bằng cách nào lại di chuyển nhanh đến thế. Không xa lạ gì nữa. Chính là lớp trưởng thân thiện, Gia Hưng.
_ Các cậu. Ừ, sẽ không đáng thương như thế chứ? – Người còn lại ngập ngừng lên tiếng. Tuy rằng lời nói hết sức quan tâm nhưng gương mặt lại ẩn hiện ý cười vui vẻ, còn có cả sự chế nhạo.
_ Đáng tiếc lại là sự thật. – Hải Anh thản nhiên uống nước như không có chuyện gi xảy ra.
Mọi người trong bàn gật gù như đã hiểu. Nam sinh ngồi cạnh Gia Hưng nhìn lướt qua Dương Vi rồi mỉm cười.
_ Em đi theo hai thằng này, đã nói một tiếng cho người nhà chưa?
Dương Vi không biết trả lời như thế nào cho câu hỏi này, chẳng lẽ nói rằng cô đang trốn nhà đi chơi thì tình cờ gặp được bọn họ nên thuận tiện đi theo. Dương Vi cười trừ, đang cố gắng suy nghĩ ra một lí do chính đáng nào đó.
_ Chẳng qua có người đang chạy trốn ba mẹ nên mới đụng phải tụi này.
Hải Anh cười cười trả lời. Dương Vi trừng mắt nhìn hắn. Cả hai cũng không có thù oán gì, vì sao mỗi lần cô lên tiếng đều bị hắn nói móc lại. Ngày hôm nay đã hai lần. Dương Vi quay sang trừng mắt nhìn Hải Anh, phía dưới đã dùng chân đạp mạnh vào chân hắn, không ngừng dẫm vài cái. Người nào đó đang thưởng thức bánh ngọt bỗng dưng trợn mắt nhìn sang bên cạnh khiến mọi người vô cùng tò mò nhưng không một ai dám hỏi vì ánh mắt của hắn lúc này như muốn giết người. Hắn nghiến răn rít lên với âm lượng cực kì nhỏ chỉ đủ cho cô nghe thấy. "Gìay mới của tôi. Đền đi."
_ Dù sao bây giờ cũng là bạn bè rồi, em đến đây chưa quen biết ai, cứ đi cùng tụi anh đi. – Một người nói sau khi đăm chiêu suy nghĩ. – Anh là Gia Huy.
_Mình thì bạn cũng biết rồi. Gia Huy là anh trai mình. - Gia Hưng lên tiếng tiếp theo.
Trong lòng Dương Vi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, quen được nhiều người mới quả thật rất vui nhưng cảm giác bất an vẫn không hề giảm bớt và ngày càng tăng.
_ Chào các anh, em tên Dương Vi ̣.
Mọi người nói chuyện với nhau vô cùng thoải mái và vui vẻ. Dương Vi hiện giờ vẫn trưng vẻ ngoài ngây thơ, ngốc nghếch, chưa dám nói hay làm những gì mình nghĩ. Nhưng với sự chăm sóc tận tình từ bạn bè của Hải Anh và Minh Vũ, cô vô cùng vui vẻ cảm giác như đang ở nhà.
…
_ Chậc chậc, tiểu thư nhà ai thế này?
Một giọng nữ cất lên từ phía xa. Tiếng giày cao gót nện xuống sàn ngày càng rõ ràng, vang lên giữa không gian tĩnh lặng khác thường. Trước mặt Dương Vi lúc này là một nữ sinh lớp mười hai, với vẻ ngoài khá xinh đẹp, nước da trắng ngần, đôi môi đỏ, cùng đôi mắt long lanh.
Cô ta nhìn Dương Vi không rời mắt, như muốn dùng ánh mắt thiêu chết cô. Dương Vi bỗng dưng rùng mình, cảm thấy nguy hiểm gần kề, bản chất ăn bám trong cô trỗi dậy vô cùng mãnh liệt, vứt bỏ bộ mặt thoải mái ban nãy, thay vào đó là sự sợ hãi và dè dặt nhìn cô nữ sinh kia. Bốn chàng đang trò chuyện vui vẻ bỗng dưng im lặng, hờ hững quay sang nhìn nữ sinh đang đứng trước mặt.
_ Chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến chị? – Gia Hưng thoải mái tựa vào ghế, liếc mắt nhìn nữ sinh trước mặt, ánh mắt hờ hững và bất cần như một tên công tử ăn chơi.
Gương mặt thanh tú của nữ sinh cứng đờ trong vài giây nhưng cô nhanh chóng khôi phục bộ dạng kiêu ngạo như lúc đầu. Cô nhìn qua Dương Vi cúi thấp đầu, người khẽ run, hơi nép mình về phía Hải Anh, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
_ Tôi chỉ hơi thắc mắc, nghe nói Hải Anh không thích con gái lại gần. Cả ba cậu cũng vậy. Tin đồn về giới tính… - Giọng nói cô nữ sinh ngập ngừng ra vẻ ngượng ngùng như thể đây là một vấn đề khó nói.
Dương Vi nghe thấy cụm từ “tin đồn về giới tính” xém nữa thì vứt bỏ hình ảnh ngây thơ mà cười lớn. Nhưng vô cùng may mắn khi cô đã kịp thời kiềm chế. Gương mặt đỏ bừng, hai vai khẽ run để nhịn cười. Vì Dương Vi quay lưng lại với cô nữ sinh nọ nên chỉ có Gia Hưng và Hải Anh nhìn thấy được biểu cảm này của cô. Còn nữ sinh kia vẫn âm thầm đắc chí vì nghĩ rằng Dương Vi đang sợ hãi. Cô di chuyển một tí, khẽ nhích người qua một bên, quyết tâm giữa khoảng cách với hắn. Không phải vì cô sợ, chẳng qua là vì không muốn Hải Anh khó chịu. Hành động này của cô ngay lập tức bị hắn ngăn lại, tay hắn đặt trên vai cô rất tự nhiên như đã làm điều này nhiều lần. Hắn dùng sức giữ chặt vai cô, không cho cô nhúc nhích.
Gương mặt cô nữ sinh nọ ngày càng khó coi, vốn không thể tin cảnh trước mặt mình là thật.
_ Dù tin đồn đó là thật hay không thì phiền cô phải bận tâm sao, Đinh Nhã Thư? – Gia Huy lên tiếng
Nhã Thư cố kìm nén cơn giận trong lòng mà mỉm cười thân thiện nhìn Gia Huy. Trái ngược với nụ cười thân thiện đó, từng lời nói bật ra lại chứa đầy ẩn ý cùng sự châm chọc không hề che dấu.
_ Dù sao chúng ta cũng là bạn học cùng khối, quan tâm nhau là lẽ thường tình. Chẳng qua tôi hơi tò mò, từ bao giờ, các cậu cũng thích qua lại với loại ngây thơ như thế này.
Dương Vi nghe xong lời Nhã Thư nhận xét về mình mà vô cùng đắc ý, chứng tỏ cô khả năng diễn xuất của cô vẫn còn rất tốt. Muốn ngây thơ liền ngây thơ.
Trước mặt tất cả mọi người đang quan sát, cô nữ sinh ngây thơ dùng ánh mắt thuần khiết nhất có thể để nhìn Nhã Thư. Hai giây sau, từng giọt nước mắt lần lượt rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp khiến cho tất cả nam sinh đang có mặt tại đó đều thương xót và bất bình thay cho cô. Chỉ âm thầm tiếc hận bản thân mình không đủ thế lực để đấu lại gia đình Nhã Thư, không thì bọn họ đã có thể ra tay giúp đỡ cô gái nhỏ đáng thương đang bị bắt nạt này. Riêng bốn chàng trai cùng bàn với nạn nhân thì có biểu cảm đặc biệt hơn một chút.
Minh Vũ ngơ ngác nhìn tình huống đang xảy ra trước mặt, thất thần đánh rơi cả chiếc bánh đang ăn dở. Đây là Dương Vi mà cậu đã từng quen biết hay sao. Cậu vẫn thích Dương Vi của ngày xưa hơn. Nhìn hiếu động hồn nhiên biết bao. Còn bây giờ giống hệt mấy con nhỏ phiền phức hay bám đuôi cậu. Nhìn ghê chết đi được.
Hai anh em Huy Hưng thì phản ứng có vẻ bình tĩnh hơn, hai người nhìn nhau, âm thầm nhận ra sự khác biệt nhưng không thể nào giải thích được.
Còn Hải Anh mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ hơi nhướn mày nhìn cô. Cô gái này là một diễn viên xuất sắc. Muốn bao nhiêu ngây thơ thì có bấy nhiêu ngây thơ. Khiến hắn vô cùng tán thưởng. Nhưng cuối cùng Hải Anh cũng phải lên tiếng.
_ Em út nhóm chúng tôi, xin cô ăn nói đàng hoàng.
Bỏ qua mọi áp lực bắn ra từ mọi phía. Ánh mắt Nhã Thư ngày một tối.
_ Dùng nước mắt dụ dỗ đàn ông. Qúa tầm thường.
Lời nói của Nhã Thư ngày càng quá đáng, Hải Anh vốn là người không quan tâm nhiều đến mọi thứ xung quanh bất giác nhíu mày. Dương Vi cười thầm trong lòng, cô đang cảm thấy vô cùng thú vị. Cô gái này dễ bị chọc tức và cách ăn nói của cô ta thật quá đanh đá, điều này gợi lên cho Dương Vi một thú tính bị ngủ quên từ lâu, sở thích chọc tức người khác. Nhưng lúc này vẫn chưa tiện thể ra mặt, tạm thời cứ dựa hơi đám Hải Anh đã, xem thử tình hình của đối phương như thế nào rồi mới ra tay ứng phó.
_ Thứ nhất, xin cô đừng xúc phạm thành viên của nhóm chúng tôi. Thứ 2, chúng tôi không cần cô quan tâm đến giới tính của mình. Thứ ba, dù thế nào đi nữa Hải Anh cũng sẽ không thích cô. Kết thúc, xin mời cô đi cho, không khí xung quanh khó thở quá, tôi dị ứng với mùi nước hoa, mong cô thông cảm.
Lời tuyên bố của Minh Vũ như một lời giải thích cho tất cả những sự kiện gần đây. Nhưng tuỳ theo suy nghĩ của mỗi người mà sự thật đằng sau lời khẳng định ngày một biến dạng.
Việc thứ nhất như một lời tuyên bố Dương Vi sẽ là thành viên của Hội học sinh nắm giữ quyền lực tối cao tại trường. Hoặc là công khai nhận được sự bảo hộ của họ. Thật ra hai việc này cũng không khác nhau nắm. Là một nhân vật không thể đụng vào.
Việc thứ hai, đây có thể âm thầm xác định vấn đề giới tính của cả nhóm hay không. Ở một góc khuất nào đó đã vang lên những tiếng khóc nức nở của nữ sinh. Một người bị Gay, bọn họ còn có thể ngậm ngùi tiếc nuối, bây giờ là cả bốn người, quả thật là một đả kích và mất mát lớn cho toàn thể nữ sinh của trường.
Nhưng còn việc cuối chẳng khác nào Minh Vũ đã chính thức tuyên bố tình cảm của cậu dành cho Hải Anh. Không những thế, cậu còn rất tự tin với khả năng cùng tình cảm của mình. Dù cho thế nào đi nữa, họ vẫn luôn yêu nhau mà không sợ nàng tiểu thư bánh bèo tên Nhã Thư chia rẽ.
Sau khi nghiệm ra nhiều thứ thì những học sinh có mặt trong canteen chia làm nhiều nhóm khác nhau. Nhóm một là những người không quan tâm đến chuyện thị phi, xem việc ăn uống là chuyện lớn lao cả cuộc đời. Chuyên tâm ăn uống, ăn không ngừng nghỉ. Nhóm hai nhìn Dương Vi bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị. Vị trí trong Hội học sinh, vừa nghe đã sợ nhưng cũng là một vị trí khiến người ta vô cùng khao khát. Nhóm thứ ba hầu hết là những nữ sinh đang khóc nức nở vì vỡ mộng. Nhóm cuối cùng lại là những người ủng hộ cho tình yêu đồng tính nói chung và cặp đôi Anh Vũ nói riêng, những kẻ không ngừng la hét vì quá phấn khích.
Nhã Thư không nói nữa, dùng ánh mắt đầy tức giận chiếu thẳng vào Dương Vi khiến cô hơi chột dạ, nhưng vội quên đi ngay. Tuy rằng Nhã Thư là một trong những học sinh có quyền thế nhất trong trường nhưng so với thế lực của bốn người kia thì không thể đấu lại. Cộng thêm vài chục ánh mắt trách móc bắn ra từ mọi phía tạo nên một áp lực khủng khiếp khiến cô hơi căng thẳng nên đành phải nhịn. Kế hoạch ra oai phủ đầu thất bại nhưng cô sẽ không dễ dàng bỏ qua. Vị trí đó, phải là của cô. Đợi tiếng giày cao gót ngày càng nhỏ dần và không còn nghe thấy nữa, mọi hoạt động mới trở về bình thường.
_ Em không sợ nữa à? – Gia Huy cười cười nhìn Dương Vi.
_ Diễn xuất tốt, rất có tiềm năng.– Hải Anh khẽ nhếch môi, nhớ lại hình ảnh của Dương Vi khi nãy.