Ừm...không hiểu tại sao nhưng cậu lại thấy lo lo cho Tình Nhi nhỉ?là cậu bảo bé đi mà?thật kỳ lạ!Nhưng mà....đã gần mười giờ trưa rồi!Cậu vẫn chưa thấy bé về,bé đã đi gần 2 tiếng đồng hồ rồi chứ ít gì?thật là khiến người ta phải lo lắng...Cậu nhíu mày suy nghĩ....
Trong khi ai kia chiềm trong mớ suy nghĩ phức tạp đó thì hiện tại,bé Nhi nhà mình vẫn cắm đầu cắm cổ chạy tìm đường vì bé bị.........lạc.Thật ra thì căn nhà gần bìa rừng này là do ông nội thuê để bé ở chơi trước khi lên lại thành phố đi học,bé lại rụt rè nên cứu thui thủi ở nhà một mình,chơi một mình nên cũng có rành đường đâu...Bé ngơ ngác một mình đi lại trong cái con đường mà bé không hề biết...🌸
Cậu thì lại ở nhà thấp thỏm lo cho bé,dù gì bé cũng chỉ có 6 tuổi lại nhỡ bé không rành đường rồi đi lạt thì sao nhỉ?Đi lạt.....có khi nào.....bé......Cậu nghĩ vậy,ngay lập tức chạy đi tìm bé.Cậu hỏi vài người xung quanh,họ nói có thấy bé trong rừng thế là cậu nhanh chóng chạy đi tìm bé....
Bé một lúc bước lùi lại phía sau,bé gần hết đường lui rồi nếu bé bước thêm một bước nữa thế nào cũng té xuống sông cho mà coi.Ánh mắt xanh lam ánh lên nổi lo sợ của bé nhìn con vật đang ườn tới chỗ mình......đó chính là một con rắn...giờ thì bé lại hối hận,hối hận vì không chịu ở nhà chơi,Tình Nhi không ngoan,Tình Nhi không ngoan nên không nghe lời ông...Những giọt lệ của bé bắt đầu trào ra,bé sợ hãi nhìn con rắn trước mắt.Khoảng khắc con rắn há rộng miệng và chuẩn bị cắn bé,bé nhắm tịt mắt lại....
Bộp....
Con rắn nằm sải lai dưới đất,người đã khiến cho con rắn này được về với đất mẹ chính là......chính là........là cậu.Tình Nhi khẽ mở mắt,bé thấy cậu thì mừng hết sức,nhảy bổ vào lòng cậu mà òa lên nức nở....
-Ngoan nào,bé ngoan không nên khóc-cậu xoa đầu bé...
-Hức....hức....hức.....-bé nất lên từng hồi
-Nào,nếu em nín khóc thì ngày mai tôi sẽ dẫn em đi chơi
Bé ngước mặt nhìn cậu...
-Thật không?
-Thật
Bé nín khóc(ơ,dại trai quá!tôi thật sáng suốc khi để Thiên Nghi vào vai....chẹp...chẹp)
Vậy anh móc nghéo với Tình Nhi đi-bé đưa ra một ngón tay bé nhỏ
Cậu dắt Tình Nhi về nhà,khi về nhà bé liền đưa mắt xung quanh căn nhà nhỏ này như tìm kiếm thứ gì đó.Ông nội bé đâu rồi nhỉ?rõ ràng vào giờ này ông đã về nhà rồi chứ nhỉ?Bé tìm ông khắp nhà mà vẫn không thấy đâu,ông chưa về.....
Bé đang tìm tìm kiếm kiếm thì từ bên ngoài,một ông lão mái tóc bạc phơ chống gậy yếu ớt bước vào nhà,bàn tay ông nắm chặt chiếc khăn nhộm một màu đỏ đi vào bên trong nhà nhưng chiếc khăn ấy...Tử Phong đã phát hiện....
Bé thấy ông về liền mừng rỡ chạy đến và ôm ông,ông xoa đầu đứa cháu gái nuôi này...
-Ông ơi!sao ông về trể thế ạ
-Ừ ông bận chút việc thôi cháu à...
Bé cười tươi như hoa nhìn ông...
-Ông mệt rồi,giờ ông đi nghỉ,cháu cũng lo ngủ sớm đi...
Tình Nhi vâng lời ông,bé chạy vào phòng,kéo chăn và chìm trong giấc mộng đẹp.Ở ngoài này,cậu nhíu mày nhìn ông,ông cứ ho liên tục....
-Bệnh của ông đã chuyển biến rất nặng rồi đấy-cậu
-Khụ...khụ....không sao,ông đi ngủ đây
Ông nói rồi chống gậy bước đi những bước khó khăn vào phòng....
-"Cháu nói thật đấy,ông chỉ còn vỏn vẹn một ngày để sống"-cậu nghĩ
(còn nữa)
~~~~~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~
Oa....Cơ xấp có thời gian đăng truyện òi,ngày mai í,Cơ sẽ cố gắng đăng thêm nữa mai Cơ rãnh....ahihihi....
Giới thiệu chap tiếp theo
Làm sao đây!ông bây giờ đã yếu lắm rồi,ông bàn bạc những gì với Phong?Tình Nhi sẽ ra sao nếu không có ông trong khi ông chỉ còn một ngày để sống?Căn nhà Tình Nhi ở cũng sẽ bị biến mất...Tình Nhi-sama đã mất đi người ông và là người thân duy nhất mà không hề hay biết🌸
Tình Nhi sẽ đi về đâu?hãy đoán đọc ạ
~~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT