5h chiều

“Cạch” Cánh cửa mở ra. Căn nhà im lặng bất thường. Không còn tiếng cười nói, tiếng đuổi chạy, tiếng nhộn nhịp nữa mà chỉ còn tiếng dỗ dành, tiếng khóc oan ức, tiếng thở dài

-Bọn mình về rồi đây- Lục Vân Nghi lên tiếng

Cả đám quay lại nhìn hai người.

-Về rồi sao?- Vương Tuấn Khải hỏi

-Ừm

-Mọi việc như thế nào rồi- Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi

-Còn phải tùy vào hội đồng trường nữa nhưng chắc chắn cậu không sao đâu Tiểu Linh- Lục Vân Nghi nhìn Dương Ánh Linh mà nói

-Sao cậu có thể chắc chắn như vậy chứ hả?- Vương Nguyên giọng hơi bực mình khiến cả đám trố mắt ra nhìn cậu- Xin lỗi, tớ nóng quá. Nhưng sao cậu chắc chắn được như vậy?

-Yên tâm đi. Tôi chắc chắn với cậu là Linh Linh sẽ không sao cả- Cao Diệp Anh đáp chắc nịch

“Reng” tiếng chuông điện thoại của Cao Diệp Anh vang lên

-Alo- Cao Diệp Anh bắt máy

-……..

-Rồi chúng tôi tới liền

Nói rồi Cao Diệp Anh quay sang nhìn Lục Vân Nghi như muốn bảo: “Đi thôi”. Lục Vân Nghi hiểu ý bạn mình liền gật đầu rồi nói với Dương Ánh Linh:

-Tiểu Linh ngoan, đừng khóc nữa, đỏ hết mắt rồi kìa. Cậu khóc trông xấu lắm. Đúng rồi đừng khóc nữa. Linh Linh nhà mình cười là đẹp nhất. Đừng khóc nữa nha- Lục Vân Nghi dỗ dành Dương Ánh Linh, trông cô bây giờ rất đang yêu khiến tim ai đó lệch nhịp “ Cậu ấy dễ thương quá”

-Chúng tôi có việc bận, sẽ đi ra đây một chút.Lát nữa không cần chờ cơm bọn tôi đâu- Cao Diệp Anh nói, xong cô và Lục Vân Nghi tiến ra cửa

-Đi đâu vậy?Mới về mà.- Vương Tuấn Khải hỏi

-Đi trả thù cho Linh Linh- Cao Diệp Anh quay lại nhìn Dương Ánh Linh cười

-Trả thù?- Cả đám tròn xoe mắt ra nhìn Cao Diệp Anh nhưng cô không bận tâm mấy mà tiến thẳng ra cửa

6h, tại nhà kho X

-Bắt được nó chưa?- Cao Diệp Anh hỏi

-Dạ rồi thưa cô chủ. Nó đang ở trong đó- Một người thanh niên chỉ tay vào nhà kho

Hai cô bước vào. Cảnh tượng đầu tiên là một người con gái bị trói chặt,trên người đầy thương tích.Nhìn cô ta có nét khá giống Dương Ánh Linh.Có lẽ cô ta đã bị hành hạ một cách dã man. Phải rồi đụng tới bạn của hai cô là phải chịu những hình phạt như thế này. Vừa thấy hai cô bước vào, cô gái kìa liền khóc và nói:

-Xin hai chị tha lỗi cho ….

“CHÁT” chưa kịp để nhỏ đó nói hết câu, Cao Diệp Anh đã tát vào một bên má của nhỏ đó.

-Ai sai khiến cô làm việc này?- Cao Diệp Anh lạnh lùng hỏi

-Ơ…ơ…- Cô gái kia vẫn còn ngơ ngơ

-NÓI- Cao Diệp Anh nói giọng lớn

-Em em thật….sự….không…biết. Có người…..đã gọi…..điện….đến …bảo …em..làm…việc này.Thật sự em không biết

-Hứ.Không biết ai bảo mà cô cũng làm sao?- Lục Vân Nghi khinh bỉ hỏi

-Tại ….tại…em đang cần tiền…- Cô gái kia nói

-Cô là người mê tiền đến nỗi làm những việc thấp hèn như vậy sao?- Lục Vân Nghi hỏi

Tức thì cô ta im lặng,cúi gầm mặt xuống. Chắc có lẽ cô ta xấu hổ, Cao Diệp Anh bỏ đi, quay sang một tên đứng gần đó,nói:

-Canh cô ta cho cẩn thận, đừng để cô ta bỏ thoát. Còn cô ngày mai lên trường với chúng tôi

-Lên….lên…trường? Vì sao….?

-Trả lại sự trong sạch cho bạn tôi- Lục Vân Nghi cắt ngang lời nói của cô ta

Nói rồi hai cô bỏ đi, để lại cô ả ở đó mà khóc

9h, căn nhà vẫn sáng chưng.

-Về rồi sao?- Giọng một người con trai hỏi

-Linh Linh đâu?- Cao Diệp Anh ngủ rồi

-Con bé ngủ rồi

-Anh chưa ngủ sao?

-Đợi hai em về- Vương Tuấn Khải nói- Có chuyện gì sao?

-Không gì cả.Anh đừng lo lắng quá. Ngày mai sẽ có chuyện vui- Lục Vân Nghi cười híp mắt- Còn hai người kia đâu?

-Ngủ luôn rồi

-Vậy thôi bọn tôi cũng đi ngủ luôn đây.Ngủ ngon- Cao Diệp Anh nói

-Ừm, ngủ ngon- Vương Tuấn Khải đáp “Rốt cục hai người này là ai?Còn chuyện vui là gì?”

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, cả sáu đến trường. Nhưng hôm nay rất đặc biệt.Không còn ánh mắt kì thị nhìn Dương Ánh Linh nữa mà lại là ánh mắt hối lỗi, cảm thông. Chợt một cô gái chạy lại nắm lấy tay Dương Ánh Linh nói:

-Ánh Linh mình xin lỗi vì đã nói xấu bạn. Chúng mình lại làm bạn nhé!- Nói rồi cô bạn đó bỏ đi để Dương Ánh Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra

-Ơ ơ có chuyện gì vậy?- Dương Ánh Linh hỏi

Có tiếng bàn tán

-Kìa đó là Ánh Linh đó. Nghe nói tìm được thủ phạm rồi.Không phải cậu ấy làm đâu.Là có kẻ muốn hãm hại cậu ấy đấy. Ai mà có thể làm việc ác đó với Ánh Linh siêu dễ thương chứ?- Học sinh A lên tiếng (T/g: Hai mặt dễ sợ. Lúc người ta bị vu oan thì nói xấu này nói xấu nọ)

-Nghe nói kẻ đó có khuôn mặt y như đúc Dương Ánh Linh đó.Hiện cô ta đang ở phòng hội đồng đó- Học sinh B nói

Tức thì Vương Nguyên chạy lại hỏi hai cô bạn đó:

-Hai bạn gì đó ơi.Có chuyện gì vậy?

Cả hai người quay lại nhìn Vương Nguyên, mặt đỏ,lắp ba lắp bắp:

-Hihi…chào cậu….Chuyện là cái người mà giả mạo Ánh Linh đó,hiện tại cô ta đang ở trên phòng hội đồng thú tội đó- Học sinh A nói

-Cảm ơn cậu- Vương Nguyên nở một nụ cười tỏa nắng khiến hai người đó xiêu lòng

-Không…không có gì Học sinh A nói

“ Ôi mẹ ơi, Nguyên Nguyên chạy lại bắt chuyện với con kìa.Chắc không phải là mơ đâu. Hôm nay quả là ngày may mắn của ta mà.Hahahahaha” Cô bạn kia nghĩ thầm

-Chúng ta lên phòng hội đồng thôi- Nguyên Nguyên nói

Cả đám lên phòng hội đồng. Là cô gái hôm qua, cô ta đang thú tội. Các giáo viên nhìn thấy cả bọn liền xin lỗi Dương Ánh Linh.Ngay cả ông thầy hiệu trưởng cũng nói:

-Xin lỗi em Ánh Linh.Mấy ngày qua đã khiến em đau khổ rồi.

-Tôi…tôi…xin….lỗi…cô vì đã mạo danh cô- Cô gái lắp bắp nói

Dương Ánh Linh khá ngạc nhiên. Cao Diệp Anh nói:

-Cô ta tùy cậu xử lý

Dương Ánh Linh nói:

-Tùy tớ xử lý phải không?

-Ừm

-Vậy thì cho cô ta đi đi

-Hả? Cái gì? Cô ta đã khiến cậu đau khổ đó- Lục Vân Nghi nói

-Nhưng đời người ai chẳng phạm lỗi sai.Tha cho cô ấy đi.Dù gì cũng đã lấy lại được sự trong sạch cho tớ rồi mà

-Cậu đã quyết định kĩ chưa vậy?- Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi

-Rồi, cô có thể đi- Dương Ánh Linh đáp chắc nịch

-Cảm…cảm..ơn…cô….Tôi cảm…ơn cô…rất…nhiều- Cô gái đó khóc mà nói với Dương Ánh Linh xong cô ta rời đi

Cao Diệp Anh ôm lấy Dương Ánh Linh mà nói khiến cô rất ngạc nhiên:

-Tiểu Linh cậu thật sự là một người tốt.

-Ừm, cảm ơn cậu- Dương Ánh Linh cũng ôm chầm lấy cô mà nói

Nhưng người ngạc nhiên nhất có lẽ là Vương Tuấn Khải “Hai cô gái này là ai?”

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play