“Độc này của cô nương là luyện từ Thần Mộc Vương Đỉnh sao?”

“Tiểu dâm tặc, ánh mắt cũng không tồi.” A Tử cười khanh khách lấy chùy thủ* vỗ vỗ gò má của Âu Dương Khắc: “Vật kia đúng là bảo vật hiếm có, đáng tiếc ta lại làm mất rồi, nếu không đem ra nuôi trùng cũng tốt.”

(*) Chùy thủ: dao nhỏ, gao găm

“Không lừa cô nương, Vương Đỉnh này ở trong kho binh khí của thúc thúc nhà ta, nếu cô nương thích, ta cho người mang tới cho cô nương là được.”

“Ý ngươi là, nếu như ta giết ngươi thì lập tức sẽ có người tìm ta tính sổ sao?” A Tử nhướng mày, cây chùy thủ đặt lên cổ Âu Dương Khắc, khẽ nhấn một cái đã có tơ máu chảy ra.

“Nào có, người những cơ thiếp kia thích là thiếu chủ của Bạch Đà Sơn, không phải tại hạ.” Những lời này của Âu Dương Khắc vô cùng bi thương,thở dài đáng thương một cái: “Chỉ sợ một ngày ta chết đi, ngay cả một người rơi nước mắt vì ta cũng không có.”

Công phu lừa gạt nữ nhân của Âu Dương Khắc từ trước đến giờ vẫn rất tốt, tất cả tinh túy chính là hai chữ nhập vai. Lúc này hiếm thấy có vài phần chân thành thực lòng, bất kì nữ nhân nào cũng không nhẫn tâm cho hắn một đao.

“Âu Dương công tử, dáng vẻ giả vờ đáng thương của ngươi đúng là khiến cho người ta không đành lòng ra tay... Nào, rơi vài giọt nước mắt xem, bản cô nương sẽ cẩn thận suy nghĩ lại chuyện thuốc giải.”

“Cô nương nói đùa...”

“Âu Dương thiếu chủ, vậy bản cô nương không thể làm gì khác, đành không khách khí vậy... Ôi, gương mặt sạch sẽ lịch sự như vậy, phá hủy đi thì cũng thực đáng tiếc...” A Tử vừa nói vừa dùng dao găm lướt qua mặt Âu Dương Khắc, thời điểm lưỡi dao lướt đến cần cổ thì để lại một vết thương không nông không sâu, máu chảy ra nhưng vẫn chưa làm tổn thương tới mạch máu. “Ta chợt nhớ tới, cái tên Thiết Sửu kia của ta, hình như trước kia cũng rất thanh tú.... Tại sao lúc đó ta lại không động lòng trắc ẩn nhỉ...”

Âu Dương Khắc không ngờ A Tử thực sự cắt một đao trên cổ hắn, trong lúc hoảng sợ, sắc mặt khẽ biến: “Thiết Sửu?”

“Âu Dương công tử, ngươi có muốn thử một lần hay không? Dùng một cái mũ sắt nung đỏ chụp lên đầu, ngay cả lão hổ cũng không cắn được đâu! Ha ha ha...”

“Cô nương không hổ là truyền nhân của Tinh Túc Lão Quái, quận chúa Liêu Quốc, công chúa Đại Lý, em vợ của Tiêu Phong...” Âu Dương Khắc cười khổ: “Hôm nay cô nương giết Âu Dương Khắc ta, nhất định có thể nổi danh khắp Tây Vực, Tiêu đại hiệp dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt.”

“Tên tiểu dâm tặc nhà ngươi, dám lấy tỷ phu ra dọa ta!” A Tử tức giận ném dao găm xuống đất: “Thôi đi, ta không giết ngươi, ngươi cũng không cần đi theo ta! Ngươi dù sao cũng không chết được, gọi cái người thúc thúc võ công cao cường kia của ngươi giải độc cho ngươi đi!” A Tử dứt lời, xoay người đạp Âu Dương Khắc hai cái, sau đó đi về hướng đông.

Âu Dương Khắc thấy A Tử đi xa mới từ từ đứng dậy, lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ hai viên đan dược ra ăn. Độc này tuy rằng tới nhất nhanh nhưng công lực nhiều năm hắn nghiên cứu đám bọ cạp, rắn độc, qua nửa khắc thì đã không sao rồi. Chỉ là nửa cánh tay vẫn còn hơi tê dại, cần phải về Bạch Đà Sơn tìm thúc thúc mới có thể giải.

Tiếng còi vang vọng trong thung lũng, bốn cơ thiếp cưỡi ngựa tới.

“Trong kho binh khí có một cái đỉnh đồng nhỏ, kích thước cỡ một nắm đấm, gọi là Thần Mộc Vương Đỉnh, các ngươi đi lấy đến đây. Ta ở đây đợi, cành nhanh càng tốt.”

“Thiếu chủ, ngài bị thương sao? Có cần bẩm báo với Trang chủ không?”

“Không cần.”

Lúc mặt trời lặn, Âu Dương Khắc đuổi đám cơ thiếp đi, mang theo Thần Mộc Vương Đỉnh, một người một ngựa rời đi.

Bốn cơ thiếp nhìn bóng áo trắng mang theo hy vọng của mọi người càng đi càng xa, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

“Từ trước đến giờ, mỗi khi ra ngoài thiếu chủ đều mang theo chúng ta đi theo làm tùy tùng, lúc này ngài ấy lại chỉ bảo chúng ta ẩn trong bóng tối đi theo, chẳng lẽ lại phải tự chăm sóc mình sao?”

“Cánh tay trái của thiếu chủ hình như có hơi bất tiện, không biết có bị thương nghiêm trọng không...”

“Không phải là thiếu chủ muốn đến Triệu Vương phủ ở Kim Quốc sao? Vì sao lại đi về hướng Đại Lý?”

“Các ngươi không biết sao, nghe nói tiểu yêu nữ kia là công chúa tiền triều của Đại Lý đó...”

Đúng là trước khi đến Nhạn Môn Quân thì A Tử muốn tới Đại Lý một chuyến.

Người ca ca Đoàn Dự này, nàng chỉ chấp nhận hai lần, một lần là ở nhà tranh bên dưới Thiếu Thất Sơn cầu xin Hư Trúc chữa mắt cho nàng, một lần là nàng từ Liêu Quốc chạy đến cầu xin huynh ấy cứu tỷ phu. Khi đó chỉ nghĩ tới tỷ phu, mặc kệ ca ca tỷ tỷ muội muội gì cũng không để trong lòng. Bây giờ đảo mắt đã qua trăm năm, nàng chết đi mà sống lại, lúc này lại nhớ những người đó.

Đoàn Dự hẳn là cưới những muội muội như hoa như ngọc kia, làm một Hoàng đế vui vẻ.

“Tiểu ca ca, ngươi đúng là có phúc lớn.” Trong lòng A Tử thần nói, may mà những tỷ tỷ muội muội kia đều thích ca ca, không ai cướp tỷ phu với mình.

Lúc này bọn họ đã không còn, như con cháu hẳn là vẫn còn đi.

Hoàng đế Đại Lý bây giờ, luận về bối phận thì còn phải gọi mình một tiếng bà cô đó. A Tử quyết định xong, mua một con ngựa ở trạm dịch rồi đi thẳng đến hoàng cung Đại Lý.

“Nữ tặc lớn mật, dám xông vào hoàng cung!!!”

Thị vệ ở cửa hoàng cung, nhiều năm như vậy cũng vẫn chỉ nói một câu này. A Tử quát to: “Ta là công chúa Đại Lý, ai dám cản ta?!”

“Đây là một kẻ điên, mau bắt lại cho ta!!”

A Tử vung đôi loan đao trong tay đánh nhau với thị vệ đại nội, thời gian dài không luyện tập, tay có chút không quen, không lâu sau thì mồ hôi đã đầm đìa.

“Bảo Hoàng thượng của các ngươi ra nói chuyện với ta!” Nói lời này xong, độc châm trong tay áo liền bắn ra, ba tên thị vệ lập tức ngã xuống đất.

Thủ lĩnh đám thị vệ đứng xa hai trượng nói: “Ngươi là thứ gì, Hoàng thượng mà ngươi muốn gặp là gặp sao? Trói lại cho ta!”

Đại lao ẩm thấp lạnh lẽ, còn có mấy con chuột nhảy nhót kêu to. A Tử ở trong này vô cùng không quen.

Đến nửa đêm, A Tử dùng ngân châm ghim toàn bộ mấy con chuột này vào tường, dù sao cũng không ngủ được liền mở miệng kêu to: “Người đâu! Người đâu! Ta muốn gặp cai ngục!”

Năm đó lúc A Tử bị thương, Tiêu Phong từng truyền nội lực cho nàng để kéo dài tính mạng, nhiều lần như vậy cũng truyền cho nàng khoảng tám, mười năm nội lực. Bây giờ vận khí từ đan điền phát lên cổ họng, tuy không được như chuông lớn nhưng cũng đủ để khiến cho đại lao gà chó không yên.

Rốt cuộc có một tên ngục tốt tới quát: “Ầm ĩ cái gì? Trời sáng thì đại nhân sẽ tới thẩm vấn, ngươi ở đây gào rách cuống học cũng không có ích gì!”

A Tử dựa vào cửa nhà lao, nở nụ cười ngọt ngào: “Vị đại ca này, huynh lại đây một chút, ta có lời muốn nói với huynh.”

Ngục tốt cợt nhả áp sát tới: “Khà khà khà, tiểu muội muội, nhìn ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, bị nhốt ở đây rất tịch mịch sao?”

A Tử nhìn hắn tới gần, vươn tay kéo hắn lại, lại dùng một cây ngân châm đâm vào huyệt Bách Hội của hắn.

“Phế vật!” A Tử lấy chìa khóa mở cửa nhà lao, lại mặc quần áo của ngục tốt, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, tên ngục tốt khác ngủ ở trên ghế mơ mơ màng màng hừ hai tiếng: “Huynh đệ, vừa nãy hình như bên trong có người kêu?”

A Tử trầm giọng nói: “À, không sao rồi, ngủ tiếp đi.”

“Huynh đệ, hôm nay giọng nói của huynh sao lại khang khác...”

A Tử nhìn ngân châm trong tay, chỉ đợi ngục tốt này vừa đứng lên thì lập tức bắn chết hắn. Không ngờ ngục tốt này nhắm hai mắt lại, tiếng ngáy vang lên.

A Tử thu ngân châm lại, đang nghi ngờ tại sao đại lao to lớn này chỉ có hai người canh gác thì sau gáy bất ngờ bị đập mạnh, hai mắt tối sầm, lập tức ngất xỉu.

Khi tỉnh lại thì chỉ nghe thấy tiếng xé gió vù vù bên tai, mình bị một người khiêng trên vai, chờ đến khi nhìn rõ bộ pháp của người này thì không khỏi giật mình, cực kì giống với Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự.

“Cô nương, ngươi xông vào hoàng cung, lại còn vượt ngục, lá gan không nhỏ.”

Người này dùng đang sử dụng khinh công lướt nhanh nhưng khi nói, hơi thở lại không hề rối loạn, thực sự khiến A Tử kinh hãi.

“Ngươi là ai? Thả ta ra!”

“Được.”

Lúc nói lời này thì người kia đã đưa A Tử tới một tĩnh thất giải huyệt đạo cho nàng, chiếc mũ trên đầu được cởi ra để lộ cái đầu bóng lưỡng, hai tay chắp trước ngực nói: “A di đà phật, bần tăng đắc tội rồi.”

“Ngươi... Hòa thượng nhà ngươi bắt ta đến đây làm gì?” A Tử nhìn người đối diện, khoảng hơn 40 tuổi, diện mạo có hơi quen mắt.”

“Bần tăng là Liễu Trần, xin hỏi cô nương từ nơi nào đến? Lại muốn đi đâu?”

“Hòa thượng, ngươi không cố gắng ngồi thiền đọc kinh, quản chuyện của ta làm gì?”

“Cô nương không cần thấy phiền lòng, hôm nay bần tăng từ hoàng cung đi ra, nhìn thấy cô nương thực sự rất giống một vị cố nhân, vì vậy mới cả gan mời cô nương tới đây.”

“Ta cũng không mượn ngươi giúp, là ngươi tự xen vào chuyện của người khác, ta cũng không nợ ngươi ân tình gì cả!” Gần đây, A Tử đặc biệt mẫn cảm với chuyện nợ ân tình của người khác.

Hòa thượng cười nói: “Đó là đương nhiên, đương nhiên. Xin hỏi cô nương, cô nương có quan hệ gì với Kim Thành công chúa?”

“Kim Thành công chúa cái gì? Ta không quen!”

“Chuyện này... Thực không dám dấu, bộ dạng của cô nương giống hệt Kim Thành công chúa, bần tăng còn tưởng rằng năm đó Kim Thành công chúa không chết, còn có con cháu... Ôi, nói như vậy, là bần tăng nhận lầm người...”

“Ngươi nói công chúa gì gì kia, chết rồi sao?”

Hòa thượng phiền muộn liếc mắt nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, thở dài: “Năm đó Kim Thành công chúa ở Nhạn Môn Quan đi theo Tiêu đại hiệp, sau đó Tuyên Nhân Đế sai người vẽ chân dung của người, an táng cùng với di vật. Bức vẽ kia còn có bản sao, thời còn trẻ, bần tăng may mắn được nhìn thấy. Tuyên Nhân Đế thường cảm thán, vị Kim Thành công chúa này, cảnh đời trớ trêu, mặc dù có hơi ngang ngược nhưng cũng có chút đáng thương.”

Giờ A Tử mới hiểu được mình chết rồi còn được phong hào.

“Ngươi và Đoàn Dự có quan hệ gì?”

Hòa Thượng nghe xong, gương mặt hoàn toàn biến sắc: “Sao cô nương lại gọi thẳng tục danh của Tuyên Nhân Đế?”

“Ngươi là con trai của huynh ấy? Hay là cháu trai?”

“Bần tăng chính là cháu của Tuyên Nhân Đế, xin hỏi cô nương, rốt cuộc có quan hệ gì với hoàng tộc Đại Lý chúng ta?”

A Tử cười khanh khách bước tới xoa xoa cái đầu trọc của hòa thượng: “Ngoan, ta chính là bà cô của ngươi, Kim Thành công chúa.”

“Chuyện này... Nếu như Kim Thành công chúa vẫn còn sống thì cũng đã hơn trăm tuổi rồi, sao có thể là cô nương... Cô nương đừng đùa.”

“Cái tên hòa thượng này, ngươi bảo ta nói, ta nói rồi ngươi lại không tin...”

“Lời này của cô nương, cho dù ai nghe cũng không tin...”

“Ai nói vậy.” Có người sẽ tin. A Tử nhớ lại ngày đó khi lưỡi đao của nàng đặt dưới cổ Âu Dương Khắc, hắn đã nói nhẹ như mây gió: “Cô nương không hổ là truyền nhân của Tinh Túc Lão Quái, quận chúa của Liêu Quốc, công chúa của Đại Lý, em vợ của Tiêu Phong....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play