"Nếu như ngày sau gặp lại trên đường, ta có nhận ra nhau hay chỉ là đi qua đời nhau. Nếu như gặp lại em có nhận ra tôi?"
Ai rồi cũng sẽ gặp được người khiến trái tim mình không muốn thấy họ biến mất. Nhưng cuộc sống luôn vận động và cuộc đời của mỗi người cũng vậy, cho nên đến khi nhận ra thì kí ức đẹp đẽ đã mờ dần vì cuộc sống này.
Một ngày của tôi là những phép lặp vô hạn: Sáng đi làm, chiều đi chơi, tối về nhà, đêm ngồi nghịch facebook. Tất cả giống hệt như những bánh xe trên đường ray, cứ thế đi đến những ga cuối cùng.
Nếu mọi thứ cứ êm đềm thì có lẽ sẽ không có câu chuyện ngày hôm nay.
Tất cả bắt đầu vào một ngày nắng, trời xanh vắt. Đoàn tàu đời tôi vẫn bon bon trên đường như bao ngày qua thì bỗng nhiên có kẻ vô duyên xuất hiện, nhẫn tâm cầm gậy chọc bánh xe khiến cuộc sống của tôi chệch sang một hướng khác mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới. Kể từ lúc đó và kể từ ngày hôm đó, cuộc sống “êm đềm trướng rủ màn che” của tôi bắt đầu rối tung lên thành một mớ hỗn độn.