Hé lu mina-san, chắc hẳn là mọi người đang rất hồi hộp tại sao Yuki bị
dính đạn mà vẫn còn sống đúng không? Câu trả lời đang nằm trong chap này đây. Mình đăng sớm cho đỡ hồi hộp nha, đọc thui!
~~~Tại biệt thự Chocolate~~~
Mọi người đang banh cái lỗ tai của mình ra để nghe cho rõ những
gì Toby nói, nhất là bạn Anna nhà ta đây. Toby hạ giọng thấp xuống rồi
nói:
_Lúc mà Vy bị dính đạn thì Như đã ngất luôn tại đó.
Mấy phút sau, anh và gia đình mới tới để giải cứu nhưng đã muộn rồi.
Ngày hôm sau, Vy được tụi anh lén đưa sang nước ngoài chữa trị nhưng
không nói cho em biết vì bác sĩ đã nói rằng phần trăm sống sót rất ít,
sợ em hi vọng nhiều thì thất vọng càng nhiều mới làm vậy. Sau 5 năm ròng rã, Vy đã tỉnh lại nhưng vẫn còn rất yếu, phải học cách đi lại từ đầu
nhưng cô ấy rất kiên cường học. Em có biết tại sao không? Vì cô ấy muốn
nhanh chóng trở về với em đó! Và bây giờ đã khỏi hẳn nên Vy đã cùng anh
tức tốc bay về Việt Nam ngay. Rồi ngồi đây nói chuyện với mấy đứa này! - Toby nói xong liền với lấy ly trà tu liền 1 hơi vì nói quá nhiều dẫn
đến khát nước
Nghe xong ai cũng bất ngờ ngoài Toby và Yuki. Anna nước mắt lưng tròng nhìn thẳng vào mắt Yuki hỏi với giọng run run:
_Có thật không chị? - Anna xém khóc
_Thật mà! - Yuki cười hiền
_Chị ơi! - Anna bay vào ôm lấy Yuki
_Bé Như ngốc! - Yuki cũng ôm lại
Anna đã bật khóc ngay sau câu nói của Yuki, cô cảm thấy hạnh
phúc vô cùng vì chị ấy không chết, vẫn còn sống và mình đang ở trong
lòng chị ấy, phải nói là những giọt nước mắt vui mừng cứ tuôn ra như
suối. Yuki vuốt lưng Anna, thật ra Yuki cũng sắp khóc vì nhớ người mà
mình xem như em gái ruột rà của mình nhưng vẫn ráng kìm nén, giả bộ mắng yêu:
_Con bé này, lớn rồi mà còn khóc nữa là sao hả? - Yuki buông Anna ra nói
_E... Em đâu có khóc đâu nè! - Anna vội vàng lau nước mắt làm mọi người cười 1 cái
_Nói xạo nha! - Toby cốc nhẹ vào đầu Anna 1 cái
_Á! Sao oni-chan cốc em! - Anna giả vờ ôm đầu chứ không thấy đau gì
_Anh thích được không? - Toby vênh mặt
_Không! - Anna gằn giọng
_Á! Tha... tha... cho anh đi! - Toby khổ sở nói
Tình hình hiện tại là cô đang ra sức... thọt cù lét Toby, vì đây là điểm yếu của anh chàng nên ảnh vừa cười ra nước mắt vừa nói. Mấy đứa còn lại thì nhìn bộ dạng của Toby cũng đủ mắc cười rồi. Anna nói với
Yuki:
_Chị Vy ơi, phụ em với! - Anna vừa thọt cù lét vừa nói
_Vy đừng hại anh mà! - Toby năn nỉ
_Ai biểu anh làm Như buồn chi, nhận phạt đi! - Yuki hùa theo Anna thọt lét Toby
May mắn đã mỉm cười với Toby, tranh thủ lúc cả 2 đang sơ hở liền vọt chạy ra ngoài, Anna và Yuki la theo:
_Bắt ảnh lại! - Anna và Yuki chạy theo
_Cho em tham gia với! - Sandy và Sunny chạy theo luôn
Nói chung chung là Toby bị Anna, Yuki, Sandy và Sunny đi chạy
vòng vòng phòng khách, trên môi ai cũng có nụ cười. Chỉ còn tụi hắn là
ngồi nhởn nhơ trên ghế salon. Rain vuốt cằm nói (Tg: Sao con trai ai
cũng khoái vuốt cằm thế nhỉ?):
_Nhìn Như lạnh lùng vậy mà cũng cười vui vẻ ghê ha! - Rain nói với Gin
_Ờ! Không ngờ quá khứ của cô ấy lại buồn như vậy! - Gin nghe kể cũng đã hiểu sơ qua tình huống
Kin im lặng nhìn Anna, bỗng dưng thấy buồn thay cho cái quá khứ
ấy nhưng giờ không cần lo nữa rồi. Ôi! Sao nhìn thấy nụ cười ấy là tim
mình lại đập mạnh thế nhỉ? Anh lắc đầu vài cái để xoá bỏ ý nghĩ ấy đi.
Cảnh đó lại 1 lần nữa lọt vào mắt của Toby (Tg: Lo chạy đi kìa cha nội,
ngó ngó quài!/ Toby: Ai là cha nội hả?/ Tg: Đâu nói ai đâu!), khẽ nhếch
môi cười, phải thử thách thằng nhóc đó mới được. Vì Rain và Gin tập
trung tám nên không thấy sự chuyển biến đó, còn 4 nàng kia đang lo chạy
rồi thì có thèm quan tâm xung quanh đâu, chỉ biết Toby mà thôi.
~~~Sau 1 hồi chơi đùa thỏa thích thì trời cũng đã khuya~~~
Cả đám ngoài tụi hắn thì đang ngồi ghế salon mà thở như trâu vì chạy quá nhiều. Anna nhìn đồng hồ thì giật mình nói:
_Đã 12h rồi sao? - Anna hơi hoảng
_Dí nhau nãy giờ mà tới khuya luôn rồi! - Sandy
_Vậy mấy em sao về nhà đây? - Yuki hỏi tụi hắn
_Thì ở lại đây - Kin thản nhiên nói
_Hả? - Tất cả la
_Sao? Có vấn đề gì à? - Kin
_À... không - Sunny
_Vậy tụi tui ở phòng nào? - Rain
_Mọi người đi theo em, em dẫn lên phòng cho - Anna đi lên cầu thang
Sandy và Sunny thì đi về phòng của mình, leo lên giường ngủ luôn, bộ đồng phục vẫn còn trên người (Tg: Ở dơ). Anna nói:
_Anh Thiên, chị Vy, anh chị ở chung với nhau mà đúng không? Vậy thì anh biết phòng mình rồi đó! - Anna nói
_Umk - Toby
_Em ngủ ngon nha Như! - Yuki vuốt tóc Anna
_Dạ, chị cũng ngủ ngon! - Anna cười
Toby và Yuki đi khuất thì Anna dẫn tụi hắn đến phòng mình:
_Đây là phòng của Phong, Long, Cường nè, ngủ ngon nha! - Anna nói
_Ngủ ngon! - tụi hắn
Anna đi ngược xuống dưới phòng khách để dọn dẹp cái "chiến
trường" xong đi lên phòng thay đồ rồi mới ngủ. Tụi hắn do không có quần
áo nên bận vậy ngủ luôn (Tg: Má ơi, sao không hỏi Anna lấy quần áo đưa
cho, để vậy thúi kinh luôn cho coi!). Yuki và Toby thì có đồ vì Toby đem về mà. Tất cả đều đi vào giấc ngủ nhanh như chớp vì ai cũng mệt rả rời
rồi.
~~~Sơ đồ phòng của tụi hắn, Toby và Yuki nè!~~~
Kin - Rain - Gin - Trống - Trống
Anna - Sunny - Sandy - Toby và Yuki - Trống
Hiểu đại khái là vậy đi hen! Chứ nêu tả nữa thì dài dòng lắm! Còn tại sao
Toby biết phòng mình ở đâu là vì Toby hay về đây chơi nên Anna dành
riêng 1 phòng và cũng để lại vài bộ quần áo nên Toby chỉ đem đồ Yuki về
thôi.
Tiết mục trò chuyện xin phép được bắt đầu!!!
Tg: *khóc ròng* Tại sao ta lại ít được xuất hiện trong truyện chứ!
Toby: Chắc tại mi không "ăn truyện" á!
Yuki: Ăn ảnh của người ta mà đem đi chế được à! *thở dài*
Anna: Bởi vậy mới nói anh "thông minh" ghê luôn!
Toby: Nói gì đó! *mặt đỏ như trái ớt*
Tg: Không được mắng idol của ta nghe chưa! *che chắn Anna*
Toby: Mi nhớ đó!
Tg: Plè *le lưỡi*
Yuki: Hình như có cảm giác "trống vắng chiều nay thì phải"