Mùng bảy tháng giêng, Yến Kinh.
Năm nay mùa xuân tới sớm, trời trong xanh, hoa đào ở đầu cành đã muốn nở bung khoe sắc cùng mai đỏ đang nở rộ rực rỡ.
Vì là ngày mùng bảy, theo tập tục, hoàng đế ban thưởng yến tiệc ân sủng thần tử ở Phụng Thiên điện. Từ buổi trưa đã rất náo nhiệt, cho đến lúc ánh đèn rực rỡ uốn lượn ở các cung, tân đế trẻ tuổi cuối cùng cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế ca ngừng vũ nghỉ, nhóm triều thần say khướt đều tự mình trở về phủ đệ.
Canh một, do có mây, ánh trăng mờ ảo. Thành Tây, Bách Nhạc phường, nhà cửa trong ngõ nhỏ lúc này đều im ắng, gió đêm gào thét đập vào hai cái đèn treo cạnh cửa gây nên tiếng động kẽo kẹt, làm người đứng dưới cửa thấy hoảng sợ.
"Trời rét cắt da cắt thịt thế này! Không lên được Phụng Thiên điện, ai cũng hiểu đạo lý thời tiết thế này thì nên về nhà sớm! Cũng không biết chết ở chỗ nào ôm nữ nhân uống rượu rồi! Uống uống uống! Say đến chết đi!" Phụ nhân sắp ba mươi tuổi hùng hùng hổ hổ, níu chặt khăn quay trở vào. Đi được hai bước, nhìn thấy dưới mái hiên có một nữ tử gầy yếu đang đứng, lồng ngực tích oán khí giống như gặp pháo bùng nổ!
"Nhìn cái gì mà nhìn! Lão gia đã đáp ứng về sẽ dạy Đồng Nhi đọc sách, chắc cũng không đến phòng ngươi đâu!"
"Dạ, phu nhân..." Thiếp thất trẻ tuổi sợ hãi, vội vàng cúi đầu đi nhanh vào hành lang tối đen.
"Phi! Đàn bà đen đủi!" Chính phòng phun một ngụm, bỗng nhiên không biết một trận gió lạnh ở đâu thổi đến làm bà ta rụt cổ lại, "Ti..."
Ánh trăng lại bị mây che mất, còn sót lại một ít ánh sáng mờ, chiếu lên đình viện càng thêm thê lương. Phụ nhân vốn là sợ hãi, lúc này gió lạnh phơ phất, bên tai lại có âm thanh quanh quẩn như có như không, không biết là tiếng mèo kêu hay tiếng quỷ gọi hồn nữa... Bà ta nhớ đến không lâu lúc trước ở cửa chợ phía Đông có xử tử nghịch phạm, bà nhát gan không dám đi xem, nhưng nghe Vương phu nhân ở đối diện kể lại chém người giống như cắt dưa thái rau vậy, máu chảy thành sông, mỗi một cái đầu rơi xuống mắt đều trợn trừng không nhắm lại được...
Nghĩ như vậy, âm thanh nức nở trong gió hình như càng rõ ràng hơn, gió thổi vào cổ làm cho lạnh thấu xương. Bà không dám đứng lâu trong đình viện nữa, miệng niệm bồ tát nhanh chân trở về phòng mình.
Thiếp thất kia đầy một bụng phiền muộn trở về Tây viện, lão gia nhà mình chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ trong triều, nhà lại không có thế, nên không được ở những đại viện to lớn của quan to quý nhân phía Đông thành, nên một gian tây phòng này của nàng cũng là nhỏ bé. Nàng là một người bình thường, xuất thân bình dân, có thể gả vào nhà quan cũng là may mắn rồi. Nhưng chủ mẫu khắc nghiệt, ngày qua ngày cũng khó khăn, nàng thở dài, xõa búi tóc ra, ngẩn người trước gương.
Ai ngờ chưa phát ngốc được bao lâu, nàng nháy mắt mấy cái, thấy trong gương tựa hồ ánh ra cái gì... Đầu tiên nàng cả kinh, nhưng rất nhanh phát hiện ra thân hình mập mạp kia nhìn rất quen. Tâm trạng đang chán nản rất nhanh lại phấn khởi, mây đen sương mù dày đặc trong nháy mắt tan thành mây khói. Nàng vội vàng đứng lên, chớp chớp mắt cố gắng diễn tả nỗi nhớ nhung, nàng không chút để ý vui mừng vòng qua bình phong: "Lão gia!! Người về lúc nào mà không lên tiếng vậy..."
Đáng tiếc, nàng không nói thêm được lời nào nữa, trước mắt nàng là một khối thi thể mập mạp vắt lên bình phong, cùng với cái đầu trắng bệch mắt trợn trừng đối diện với nàng...
Canh năm, Yến Kinh thành Tây, Bách Nhạc phường, ngõ Thập Tam. Yên lặng như trước, duy nhất chỉ nghe thấy âm thanh của cây đuốc đang hừng hực cháy, thỉnh thoảng nghe thấy một hai tiếng nói nhỏ, rất nhanh lại quay về tĩnh mịch. Không người phát giác, ở hẻm đối diện, đằng sau cánh cửa như có ánh mắt tò mò.
Nàng vừa định kinh hô ra tiếng, lại bị lão gia nhà mình lấy tay bịt miệng lại, liều mạng đem nàng tha trở về phòng. Bởi vậy nàng chỉ nhìn thấy một ít, nhưng một ít kia cũng đủ làm cho tim nàng đập thình thịch.
"Đừng nói chuyện! Đừng lên tiếng! Quên những gì nhìn thấy đêm nay đi!" Tiếng nam nhân run rẩy truyền vào tai nàng, "Nếu để hắn biết, nhà chúng ta sẽ giống như nhà ở đối diện!"
Hắn?
Nàng mở to ánh mắt hoảng sợ, nhớ tới trong những bóng người ra ra vào vào kia có một người nhìn rất khác lạ.
Nam tử kia dáng người cao ngất, thon dài, dưới ánh lửa sắc đỏ của y phục phi ngư phản xạ ra ánh sáng nhu hòa, giống như đôi mắt đang ẩn hiện trong bóng tối của hắn, ôn nhuận lại đa tình. Đúng vậy, ánh mắt kia làm cho nàng cảm giác thấy rất ôn nhu, nguyên nhân như thế mới khiến nàng thoáng như thấy địa ngục tu la.
Ai đời nhìn thấy một cỗ thi thể được khiêng qua mà miệng lại mỉm cười ôn nhu, phảng phất giống như đang nhìn tình nhân của mình vậy.
Nếu không là tu la cũng là ác quỷ.
"Đốc chủ, một nhà mười ba người, độ cứng của thi thể gần như giống nhau, hẳn là chết cùng một thời gian." Đại đương đầu sau khi xem xét thi thể cuối cùng kết luận. Hắn xuất thân là người khám nghiệm tử thi, thi thể bình thường hắn chỉ cần sờ một cái là biết thời gian tử vong.Trong Đông Hán không dưỡng phế nhân, mỗi một người có thể ở lại đều có những tuyệt kỹ riêng của mình.
Về phần vị nào đó...
"Chết như thế nào?" Hắn nhàn nhã hỏi, phảng phất không phải là hỏi về cái chết của mười ba người mà giống như cái chết của chó mèo ven đường vậy.
Mặt đại đương đầu lộ vẻ khó xử, hắn sống gần bốn mươi năm rất ít khi gặp khó khăn với việc khám nghiệm tử thi, nhưng lúc này đây hắn chính là bị nạn đến: "Ở mặt ngoài thi thể không có thương tích, không có máu bầm, không có vết bẩn, không có vết xước cũng không có vết bị dìm nước, màu da móng tay đều bình thường, miệng mũi cũng không có máu đen chảy ra. Thuộc hạ... Nhất thời chưa tìm ra nguyên nhân."
"Hửm?" Nam tử chọn âm thanh cao, trong mắt lộ ra ý cười chân thật, lại cười đến mọi người không rét mà run, "Thú vị. Đến ngươi cũng không tìm ra được nguyên nhân dẫn đến tử vong?"
Đi về phía trước, hắn bỏ khăn vào trong tay áo, nhàn nhạt đảo qua bảng hiệu "Vương phủ" treo phía đối diện, phía dưới lập tức có người chắp tay: "Đốc chủ an tâm, thuộc hạ sẽ lo liệu."
Hắn cũng chỉ là liếc mắt một cái, cái gì cũng chưa nói chỉ kéo kéo áo choàng, ngoái đầu nhìn lại nhìn thoáng qua đã chỉ còn dư lại một tòa phủ trạch trống không, hơi hơi híp híp mắt: "Thật sự là, có ý tứ."
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
"Thú vị! Thật là thú vị!" Trên xe lừa, một thanh niên vỗ đùi cười to, khuôn mặt tròn trịa cười đến đỏ bừng, vui, "Đường đường võ lâm minh chủ, thế nhưng ban bố Trường Không lệnh chiêu mộ anh hùng hào kiệt đi tìm một con chó xù cho hắn!! Chẳng phải là rất thú vị sao!!"
Làm cho ba người ngồi trên xe lừa cũng phát hoảng, hắn vừa cười sang sảng vừa vỗ lên thành xe làm thành xe rung lắc dữ dội, hai con lừa ở đằng trước cạc cạc kêu to không ngừng, rất có khí thế muốn vất bỏ cái thùng xe lại để chạy nhanh đi.
Một tiểu cô nương đang dựa vào đầu xe bị hoảng tay vội vàng nắm chặt cái gậy dài, tay chân lanh lẹ kéo cái dây thừng lên, buộc vào hai cái củ cải, vung lên, hai cái củ cải chuẩn xác treo ở bên miệng hai con lừa.
Có thức ăn trước mặt, con lừa hự hự tiếp tục an phận kéo xe xóc nảy lắc la lắc lư trên đường đất.
Trấn an con lừa xong, tiểu cô nương ngồi trở lại chỗ của mình trong đống rơm, khổ hề hề nhìn thanh niên: "Vu huynh, huynh có thể nhẹ tay hơn không, hai con lừa và xe đều là đồ chúng ta thuê ở trạm dịch, đến Tương Dương chúng ta còn phải trả lại nha!"
"Ơ..." Thanh niên ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười làm lành nói, "Ta biết rồi! Biết rồi! Này! Cái gì mà Vu huynh Vu huynh! Là con gái giang hồ! Không câu nệ tiểu tiết! Gọi Vu đại ca đi!"
Tuy rằng là mới gặp, nhưng tiểu cô nương cũng không để ý nhiều, gọi một tiếng "Vu đại ca" rõ to, làm cho thanh niên mặt mày hớn hở, liên thanh đáp lời. Sau đó sự chú ý của hắn vẫn ở chuyện võ lâm minh chủ đánh mất con chó: "Tần muội tử, muội nói xem có phải lão đầu võ lâm minh chủ này phát điên?! Một con chó thôi mà cũng phải kinh động mọi người, thật sự coi mình là hoàng đế sao???"
Tần Mạn nghiêm cẩn suy nghĩ một chút, lại nghiêm cẩn trả lời: "Có khi người ta thật sự rất thích con chó kia thì sao?"
"Hừ!" Đột nhiên vang lên âm thanh của người thứ ba.
Hai người sửng sốt, này mới phát hiện là ở góc xe có một nam nhân đang nằm trên đống rơm. Nam nhân đầu tóc rối bù, cáu bẩn che lấp hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái cằm cũng đầy bùn đất, về y phục trên người càng không cần nói đến. Trái một mảnh vải xanh, phải một mảnh vải đỏ, sắc thái rực rỡ không giống ai, xấu đến tươi mát thoát tục, làm người ta có cảm giác mới mẻ.
Vừa thấy liền biết là một đệ tử Cái Bang.
Thanh niên thấy hắn lên tiếng, liền nhiệt tình tiếp đón: "Vị Cái Bang huynh đệ này, nằm ngủ thật vô vị, đến đây tán gẫu với chúng ta cho đỡ nhàm chán đi!"
Cái Bang đại hiệp vẫn không nhúc nhích, chính là thay đổi tư thế một tay chống đầu, một âm thanh buồn ngủ truyền ra từ đầu tóc rối: "Ngươi nói đúng, cái lão đầu kia đúng là đồ điên!" Nói xong ngáp dài một cái, lại cuộn tròn người lại không để ý đến hai người bọn họ nữa.
Hai người lại là hai mặt nhìn nhau, xưa nay Vu Trì là người rộng lượng, thấy thái độ người kia cổ quái cũng không tức giận, ngược lại chuyển đề tài đến chuyện thượng thọ tám mươi tuổi của Đường lão thái thái vào tháng sau.
Tần Mạn lấy ra nửa cái bánh bao trong bao quần áo, vừa nghe hắn lải nhải vừa bẻ bánh bao ăn, trong lòng lại suy nghĩ về chuyện võ lâm minh chủ đánh mất con chó kia.
Như thế, một đường xóc nảy một đường lải nhải một đường buồn ngủ, ba người cuối cùng cũng đến Tương Dương. Tần Mạn dắt con lừa về đưa cho dịch trạm, thu hồi tiền thế chấp, chia cho hai người khác. Nàng đem tiền cẩn thận bỏ vào ngực, vỗ vỗ mới an tâm nói: "Hai vị bảo trọng, như vậy cáo biệt! Hữu duyên gặp lại!"
"Muội tử ta nói ngươi một người tuổi còn nhỏ..." Vu Trì lược làm vừa đánh giá, "Mới 12, 13 đi, cha nương ngươi đã để ngươi một mình ngao du giang hồ sao?"
Đã đi về phía phố xá tấp nập, Tần Mạn nghe vậy quay đầu, vẫy vẫy tay với hắn dùng sức nói to: "Ta đã mười sáu rồi!!!"
"A? A! Vậy nếu ngươi có việc cần giúp cứ đến tiêu cục trong thành tìm ta a!!" Vu Trì hô lớn, cũng không biết nàng có nghe thấy hay không, chỉ thấy thân hình nhỏ bé nhanh như chớp nhập vào dòng người qua lại, "Ôi... Tiểu cô nương thật đáng thương, chắc không có huynh đệ gì rồi?"
Hắn vừa quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Cái Bang đại hiệp đang tựa vào góc tường ngủ gật đâu nữa.
Sau khi từ biệt, đưa xong thư rồi, Tần Mạn ôm gói đồ do do dự dự đứng ở trước cửa một quán, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng la nửa lạ mà nửa quen: "Này! Nhóc con!"
Nàng ngẩn ra quay đầu, đại hiệp Cái Bang đang bình thản đứng ở trước mặt nàng, đầu tóc bù xù, lười nhác như cũ: "Có muốn mời tiểu gia ta ăn bát mỳ không!"
Bất giác nàng sờ sờ túi tiền mình, chép miệng nói: "Ta nghèo..."
"Ta càng nghèo!"
"..." Tần Mạn ngơ ngác lăng lăng nhìn hắn, giống như chưa gặp qua người nào vô sỉ như thế, còn chưa hoàn hồn đã bị kéo đi vào: "Đi thôi, đi thôi, tiểu gia ta đói đến quay cuồng đầu óc rồi!"
Mặt quán không lớn, cửa hàng cũng rất đơn sơ, nhưng lại rất đông người. Đệ tử Cái Bang kéo Tần Mạn khó khăn lắm mới tìm được nửa cái bàn ở trong một góc. Cái này vốn dĩ là một cái bàn nguyên vẹn, nhưng chủ quán tiết kiệm lại chém ra thành hai nửa, một trái một phải thế là thành hai cái bàn.
Bọn Tần Mạn ngồi ở cạnh tường bên phải, mà ở nửa cái bàn khác ngồi một người, trước mặt là một bát mỳ dương xuân, trong đó cắm một đôi đũa nghiêng, trên có một cọng hành mà mỳ trong bát đã đóng thành bánh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT