Vào mùa hạ năm hai ngàn không trăm mười sáu, Âu Nhã Phi một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học Truyền thông nằm tọa lạc tại thành phố Bắc Kinh Trung Quốc.

Ra trường không lâu, cô nộp hồ sơ vào tất cả các tòa soạn danh tiếng. Cô vừa làm thêm bán thời gian để trang trải chi phí vừa tiện bề đợi những cuộc gọi phỏng vấn.

Mãi cho đến nửa năm Nhã Phi mới nhận được cuộc gọi từ Tòa soạn Nhật Báo.

Vì hôm nay là ngày phỏng vấn nên cô đặc biệt chú trọng đến cách ăn mặc, cô chuẩn bị mọi thứ từ cách trả lời phỏng vấn sao cho thật trôi chảy.

Âu Nhã Phi vận chiếc áo sơ mi trắng tay dài bên trong, khoác thêm vest đen đơn giản bên ngoài diện quần tây dành cho dân công sở. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa cao để lộ vầng trán thông minh.

Người trực tiếp phỏng vấn hôm nay là trưởng phòng biên tập, anh ta tuổi ngoài ba mươi trông có vẻ dày dặn kinh nghiệm.

Anh ta hỏi: " Lý do vì sao bạn chọn nghề báo? "

Nhã Phi đáp một cách thành thực: " Bởi vì tôi thực sự yêu thích nghề báo! "

Anh ta lại đưa ra câu hỏi tiếp theo: " Hãy cho tôi biết tại sao bạn chọn tòa soạn của chúng tôi? "

Nhã Phi trả lời: " Tôi cảm thấy nơi này thích hợp để tôi phát huy năng lực của mình! "

Anh ta hỏi câu cuối: " Vậy bạn có tự tin vào bản thân khi đến với ngành báo chí? Bạn đã có kinh nghiệm về ngành này hay chưa? "

" Vâng, tuy tôi chưa có kinh nghiệm nhưng tôi tin mình sẽ hoàn thành tốt mọi công việc! " _ Cô tự tin nói.

" Tốt! Cảm ơn bạn đã tham gia phỏng vấn ngày hôm nay! " _ Anh ta đứng dậy bắt tay cô.

Buổi phỏng vấn kết thúc, Nhã Phi bước ra với tâm trạng phấn chấn. Bên ngoài còn rất nhiều người xếp hàng đợi lượt mình, rảo chân ra khỏi cổng văn phòng hít một hơi thật sâu sau đó xuống hầm gửi xe trèo lên con xe máy cũ kỹ màu đen chạy bon bon trên đường về nhà. Giữa đường bỗng kẹt xe, những chiếc xe chật ních phải khổ sở nhích từng chút một.

Nối đuôi phía sau xe cô là chiếc Lamborghini sành điệu, chủ nhân của nó có vẻ gấp gáp muốn vượt lên nhưng vô ích. Khoảng mười phút sau mới được thông xe, tay lái đó đạp ga lách qua mặt xe cô cách trắng trợn. Rõ ràng xe cô chạy trước, chưa kịp thoát khỏi dòng xe đông đúc thì bị chiếc siêu xe đó phóng lên vượt đầu xe cô.

Bức xúc nhưng làm gì được chứ? Cô ngậm ngùi chạy phía sau, về đến căn nhà nhỏ nằm trong con hẻm chật hẹp cô gỡ mũ bảo hiểm vào phòng thay đồ ra cho thoải mái.

" Haizzz...! " _ Nhã Phi thay quần áo xong ngồi trên giường nệm thở dài.

Mẹ cô chuẩn bị đầy đủ các món bày biện ra bàn ăn gọi lớn: " Phi Phi ra ăn cơm nè con! "

" Dạ! " _ Nhã Phi vâng dạ đứng lên thong thả mở cửa bước ra.

" Wow toàn món khoái khẩu của con và ba...! " _ Mắt cô sáng như sao thản thốt.

" Ừh! Hai cha con khẩu vị y hệt nhau, haizzz thật là... mẹ không biết con có phải con gái hay không nữa? " _ Mẹ cô hai tay bận bịu bưng bê thức ăn nói.

" Đương nhiên... nó là con gái rồi! Chẳng qua nhan sắc nó giống em còn tính cách giống anh thôi Khà khà ! " _ Ông Âu cười khà khà bảo.

" Ui coi kìa! Ba với mẹ anh em ngọt ghê chưa? " _ Nhã Phi cười ranh nói.

" Con nha đầu này....! " _ Ba cốc yêu cô một phát lên đầu.

" Nhăm nhăm... đã quá! " _ Nhã Phi thuận tay bóc chân gà chiên cấu xé ngon lành.

Mẹ cô lắc đầu ngán ngẩm: " Haìzzz! Con nhỏ này, ăn uống chẳng ý tứ chút nào! Cứ như vầy biết bao giờ có bạn trai đây! "

Nhã Phi nhai ngấu nghiến nói: " Ôi mẹ ơi! Con bây giờ cóc cần phải có bạn trai đâu! Vướng víu tay chân lắm! "

Mẹ cô gắp cho đũa rau vào chén cô: " Thôi mẹ chịu thua con rồi! Ăn đi kẻo nguội! "

Ăn uống no nê, Nhã Phi có hẹn với người bạn thân thời học trung học. Cô bạn này tên họ là Chung Thái Di, tốt nghiệp học viện Hí Kịch Trung Quốc chuyên ngành diễn viên múa. Cả hai tuy cá tính khác biệt nhưng họ có cùng điểm chung là mê đánh BiDa lỗ.

Nếu Âu Nhã Phi là tay cừ khôi bắn bách phát bách trúng thì Chung Thái Di lại là dân phá bi chuyên nghiệp. Hai nàng hẹn nhau tại Câu Lạc Bộ BiDa A&B.

Xét về phong cách cá tính, Âu Nhã Phi được gọi là Soái Tỷ bởi tính cách dứt khoát đáng mặt nam tử hán, điềm tĩnh cẩn trọng. Từ nhỏ cô được ông cậu là võ sư môn phái Thiếu Lâm nhận làm đệ tử ruột nên đến thời điểm hiện tại cô đã lên đến cấp bật ngang hàng với sư phụ của mình vì một phần bẩm sinh Nhã Phi có năng khiếu võ thuật ăn sâu trong xương tủy. Tuy cô võ công thâm hậu nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ khoe khoang tự đắc.

Nói đến Chung Thái Di, cô được coi là mỹ nhân Ác Nữ. Nhị tiểu thư của nhà tài phiệt Tổng công ty chuyên mặc hàng đá quý JPN, từ nhỏ tính tình ngang bướng bề ngoài người khác đánh giá cô con người tự kiêu, mỗi lời nói như ngàn mũi dao nhưng bên trong Thái Di cực kỳ tốt bụng đôi khi khá ngốc nghếch.

Vì bề thế quá cao quý nên Thái Di rất ít bạn, hầu hết toàn kẻ lợi dụng nịnh nọt không ai là thật lòng cho đến khi gặp Âu Nhã Phi người cùng chí hướng cùng sở thích hơn nữa Nhã Phi đối xử với cô rất thật lòng. Cô nhận ra điều đó thế là cả hai thân nhau lúc nào chả hay.

*******

Thái Di lái chiếc bốn chỗ nhãn hiệu nổi tiếng của Ý đón Nhã Phi, hai nàng ngồi trong xe nhép theo bài hát Bang Bang Bang của Big Bang cao hứng nhún nhảy theo điệu nhạc.

Trong lúc đùa vui quá độ, Thái Di sơ ý tông phải chiếc Lamborghini đang chạy ngược chiều phía trước. Hậu quả không thể tưởng tượng, xe đối phương móp đầu trầy xước khá nghiêm trọng.

Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau hoang mang, còn vị chủ nhân của chiếc xế hộp đáng thương kia mở cửa bước ra mang theo tâm trạng bực tức.

Hóa ra chủ chiếc xế sang đó là một anh chàng cao ngạo sành đời, mái tóc rực ánh đỏ nổi bật. Dáng vẻ cao to đẹp trai kiểu công tử nhà giàu, anh ta đứng đối diện đảo con ngươi tìm kẻ gây thiệt hại cho xế cưng của mình.

Bụng mang dạ tức nghênh mặt lớn giọng: " Ai? Ai dám làm cục cưng của bổn thiếu gia ta bị thương mau mau khai báo! "

Chung Thái Di và Âu Nhã Phi do dự rồi cũng bước xuống xe ló dạng, Thái Di hiên ngang đứng trực diện anh chàng lộ nét kiêu căng đáp: " Là tôi thì sao hả? "

Xuất hiện trước mắt anh ta với thân hình mảnh mai, từng đường cong uốn éo mềm mại cùng mái tóc dài ánh vàng rêu xoăn đuôi đi theo đó áo croptop ba lỗ bó sát màu cam tươi cùng quần short ngắn trên đầu gối xé rách phá cách, trên cổ đeo sợi dây chuyền dài có mặt hình thỏi sôcôla. Dung nhan tuyệt mỹ, dáng mũi thon cao, hàng mi cong vút đôi môi nhỏ nhỏ đỏ thoảng hương cherry ngọt ngào khiến anh ta khựng vài giây mới định thần lại.

Anh ta tự trách bản thân: " Mày bị làm sao thế hở Dương Nhất Hạo? "

Sau phút trấn tĩnh tinh thần, anh ta cố tỏ vẻ nguy hiểm nói: " Haha! Nhìn tổng thể... cô cũng được đấy! Hay là... làm bạn gái tôi một tháng coi như đền bù tổn thất! "

Thái Di cười khẩy:" Cái gì...? Anh có bệnh à? Hớ Hớ! Nằm mơ đi! "

Âu Nhã Phi cất tiếng: " Bỏ đi, mặc kệ anh ta. Chúng ta đi thôi! "

Cô không thèm đôi co nữa mà bỏ vào xe tiếp tục bẻ lái đi đến câu lạc bộ bỏ mặt gã trai đứng đấy hậm hực với chiếc xe bị thương.

Câu Lạc Bộ BiDa A&B.

.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play